Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 695

Ngày thứ hai khi nghỉ làm, từ sáng sớm cô đã đến chỗ hẹn. Vốn tưởng rằng mình đi đã sớm rồi vậy mà Lưu Song Song còn đến từ sớm đợi sẵn.
Thấy người khác còn xem trọng sức khỏe của cô hơn cả bản thân cô, trong lòng Hứa Nam Nam có chút cảm động.
"Đã ăn sáng chưa?" Lưu Song Song hỏi.
Hứa Nam Nam gật đầu. "Sáng sớm đã ăn rồi, cậu có muốn đi ăn chút gì không?"
"Tớ cũng ăn rồi, mau đi thôi, chờ lát nữa sẽ đông người lắm."
Lưu Song Song nắm lấy tay cô, nhanh chóng đi đến bệnh viện.
Đến bệnh viện rồi, Lưu Song Song cười nói: "Tớ đã nghe ngóng rồi, hôm nay vừa hay có chuyên gia của tỉnh lỵ đến, là bác sĩ của bệnh viện lớn. Chúng ta đúng là may thật đó."
Hứa Nam Nam cũng vô cùng ngạc nhiên: "Vận may của chúng ta thật tốt." Đồng chí, cậu vất vả rồi.
Lúc hai người đến bệnh viện, Lưu Song Song quen đường quen xá, dẫn cô lên tầng hai, sau đó đi vào một phòng làm việc ở tận trong cùng.
Người bác sĩ ở bên trong có bộ râu bạc phơ, vừa nhìn đã thấy là người có tuổi.
Nhìn thấy hai người bước vào, nghiêm mặt nói: "Ai muốn kiểm tra?"
"Cô ấy, khám cho cô ấy trước đi." Lưu Song Song nói rồi đẩy Hứa Nam Nam qua.
Vị bác sĩ này rất giỏi. Ông ấy bắt mạch trước, hoàn toàn tuân theo tứ chẩn nhìn, nghe, hỏi, sờ của Đông y. Chưa hết, ông ấy còn lấy ra một thiết bị gì không rõ, kiểm tra lồng ngực của Hứa Nam Nam.
Sau khi kiểm tra xong, vị bác sĩ này chau mày hồi lâu.
Lưu Song Song lo lắng nói: "Bác sĩ, không sao chứ?"
"Có hơi thiếu máu." Bác sĩ điều chỉnh lại thần sắc.
Lưu Song Song nghe vậy thì ghi nhớ, định bụng trở về sẽ xin cấp trên đường đỏ để bổ sung cho Hứa Nam Nam.
Sau đó, Lưu Song Song tùy tiện kiểm tra sức khỏe của mình, hai người một hỏi một trả lời, thế là hoàn thành kiểm tra.
Đợi khi hai người đi ra, Lưu Song Song vẫn còn đang suy nghĩ việc Hứa Nam Nam bị thiếu máu, cô ấy kéo cô đi mua đường đỏ trước.
Hứa Nam Nam có chút xấu hổ. Cô gái nào mà chẳng thiếu máu chứ. Ông bác sĩ đó rõ ràng là chẳng khám ra vấn đề gì nên mới lôi ra cái bệnh thiếu máu gì đó này ra.
Ở đầu kia của hành lang, Tôn Hi Mai mặc chiếc áo khoác trắng đứng nhìn Hứa Nam Nam xuống tầng rồi rời đi, cô ta đuổi ra tới cửa sổ để nhìn. Sau khi nhìn rõ người rồi mới tin chắc là Hứa Nam Nam.
Cô ta vội vàng kéo cô y tá trẻ đi ngang qua: "Hai người đó vừa tới làm gì thế?"
Cô y tá biết bác sĩ này đến từ bệnh viện quân khu của tỉnh, có gia thế, nên vội nói: "Không biết ạ."
"Đến gặp bác sĩ nào vậy?"
"Không biết." Y tá lắc đầu. "Sáng sớm đã có người đến nói không dẫn người qua bên đó, tôi cũng không biết chuyện gì."
"Được rồi, không hỏi cô nữa." Tôn Hi Mai mất bình tĩnh nói.
Đợi y tá trẻ đi rồi, cô ta vội vàng đến phòng làm việc bên đó xem sao. Đang chuẩn bị đi qua thì nhìn thấy một người già đi ra, đằng sau còn có một người trẻ tuổi cõng theo hộp thuốc.
Tôn Hi Mai sớm đã gặp gỡ các lãnh đạo và các bác sĩ từ già đến trẻ của bệnh viện, biết rất rõ bệnh viện không có người này.
Nghĩ rằng Hứa Nam Nam vừa mới từ bên này đi qua, có lẽ là có tiếp xúc với người này.
Ngay khi cô ta chuẩn bị đi qua thì người trẻ tuổi liếc nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén, dọa cô ta giật lùi lại một bước.
Đợi hai người đi rồi, Tôn Hi Mai vẫn còn đang vỗ vỗ ngực.
Bệnh viện sao lại có người như vậy, nhìn không giống người đàng hoàng, Hứa Nam Nam vì sao lại gặp bọn họ? Lẽ nào, Hứa Nam Nam là đặc vụ của địch?
Tôn Hi Mai bị hoảng sợ chính suy nghĩ của mình.
Cô ta nghĩ lại, thấy rất có khả năng. Cao Kiến Quốc trước đây không phải có nói Hứa Nam Nam sưu tầm đồ cổ sao? Những người đó đều thích những thứ này. Chắc chắn là ở phía bên đảo. Cứ cho là không chắc chắn đi thì cũng rất đáng nghi. Lẽ nào anh Thanh Bách bị cô ta mê hoặc dụ dỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận