Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 406

Lâm Thanh Tùng sắp khóc luôn rồi, cậu ta sao đã đắc tội gì với anh trai rồi… "Anh này, em làm sai việc gì rồi sao?"
"Không có gì. Chỉ là nhắc nhở em một tí, nếu nữ đồng chí người ta không có ý gì với em, thì em đừng có đi đến gần họ rồi hủy hoại thanh danh của nữ đồng chí người ta nữa, em không gánh vác nổi trách nhiệm này đâu." Lâm Thanh Bách đóng sách lại, ánh mắt dọa dẫm.
Đợi đến khi anh trai cậu ta ra ngoài, Lâm Thanh Tùng cũng vẫn chưa nghĩ ra được bản thân rốt cuộc là đắc tội gì với anh trai. Đã nói là anh em hòa thuận tương ái lẫn nhau rồi mà.
Bên ngoài, Lâm Thanh Bách đứng trước cửa thang gác hút thuốc.
Anh cẩn thận nhớ lại những chuyện của em trai của mình từ năm bảy tuổi đến khi lớn lên, vừa nhớ lại vừa lắc đầu.
Thằng nhóc thối này đừng thấy đã hai mươi tuổi đầu rồi, vẫn còn cho rằng bản thân là một đứa trẻ đấy, cứ không lớn nổi. Tùy hứng, ham chơi. Người như vậy không thích hợp làm người yêu.
Vậy mà thằng nhóc thối này còn muốn trêu ghẹo cô gái nhỏ người ta.
Lúc nghe được tin này, anh nóng lòng muốn lấy thắt lưng đánh thằng nhóc này một trận. Cô gái nhỏ người ta mới bao nhiêu tuổi thế mà đã chạy theo ghẹo người ta rồi, đầu óc cậu ta cả ngày nghĩ gì vậy chứ.
Không được, thằng nhóc thối này chính là kiểu người cứng đầu, dù va phải tường cũng không quay đầu lại, những lời anh uốn nắn cậu ta sẽ không nghe vào.
Lâm Thanh Bách híp mắt, gạt tàn thuốc.
Trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, thứ hai đi làm, Hứa Nam Nam thật sự có phần không muốn đi.
Có điều thứ hai phải bầu chọn công nhân viên tiên tiến, bắt buộc vẫn phải đi.
Lúc đến hầm mỏ, phòng hội nghị bên công đoàn đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Cuộc bầu chọn lần này chính là tổ chức tại phòng hội nghị công đoàn. Đương nhiên không cần tất cả công nhân đều phải đi, văn phòng chọn ra đại diện đi, hầm mỏ cũng chọn ra đại diện để đi.
Kết quả là vừa đến văn phòng, Chu Phương đã đến thông báo rằng buổi sáng cần phát biểu trước, buổi chiều hẵng bỏ phiếu.
Tâm trạng chị Liễu lúc này rất tốt, cười với Hứa Nam Nam: "Nam Nam, vừa nãy chị đến công đoàn nhìn thử, chuyện Ngô Kiếm gây ầm ĩ lần này không đẹp mặt. Chủ tịch công đoàn Lưu tức giận đến độ muốn tẩn anh ta luôn. Kết quả thế nào, em đoán được không?"
Hứa Nam Nam nhướng mày: "Sao ạ?"
"Người ta và cháu gái của chủ tịch Lưu đã yêu đương với nhau, ha ha ha ha."
Chị Liễu bật cười ha hả. Chuyện này không phải rõ ràng rồi sao, người ta xảy ra chuyện thì đi yêu đương với cháu gái của chủ tịch công đoàn, đây rõ ràng là sợ bị xử phạt mới yêu đương với cháu gái người ta. Chủ tịch Lưu vừa giận vừa mất thể diện, vừa cảm thấy không biết phải làm sao. Nếu như chủ tịch Lưu xử phạt anh ta, ngoảnh đầu lại không phải đã đắc tội với người nhà mẹ đẻ sao?
Thế thì làm sao còn có thể về nhà cha mẹ được chứ.
Tuy rằng chuyện lần này Ngô Kiếm làm có hơi xảo trá, nhưng dù sao điều kiện nhà người ta cũng ổn, hộ khẩu thành phố, trong nhà dùng lương thực cung ứng. Mấy người chị em cũng đều gả đi rồi, anh ta là con trai duy nhất trong gia đình, không thiếu nhà để ở.
Với điều kiện này thì chủ tịch Lưu cũng không thể nói là không tốt được.
Thế nên lúc này có muốn đánh anh chàng này thì cũng không đánh nổi.
"Vậy nên, lần này chúng ta không được bình chọn cũng không cần gấp, người ta rất quyết tâm đấy, dâng hiến cả bản thân mình, chúng ta còn có thể nói gì chứ?" Chị Liễu cười không ngừng.
Cháu gái của chủ tịch Lưu giống chủ tịch Lưu, là một người có tính cách đanh đá, tùy tiện. Eo to tay thô. Thân hình nhỏ bé của Ngô Kiếm không chịu nổi sự giày vò này.
Điều Hứa Nam Nam đang suy nghĩ là, Hứa Mai Tử há chẳng phải là tốn công vô ích sao.
Tốn không hai mươi cân phiếu lương thực đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận