Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 493

Tôi biết như vậy có chút vô liêm sỉ, nhưng tôi cũng bế tắc rồi. Hôm qua tôi đi hỏi Hứa Hồng, cô ta không muốn. Còn nói nếu tôi không chịu cưới cô ta thì cô ta sẽ chờ Lưu Hồng Quân... Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng đừng ghim chuyện của Hứa Hồng lên người anh trai tôi. Tôi là em trai của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ bảo vệ tôi. Cô có thể oán tôi, nhưng đừng oán anh trai tôi. Lúc nhỏ anh ấy đã chịu không ít khổ, nay đã lớn như vậy rồi, khó khăn lắm mới tìm được người têu, đừng vì chuyện của tôi mà phá hỏng mọi thứ."
Hứa Nam Nam nghĩ đến Lâm Thanh Bách, trong lòng cô cũng không dễ chịu.
"Chờ anh của cậu quay lại, cậu nói với anh ấy là tôi đi công tác rồi."
Lúc lên xe lửa, tâm trạng của Hứa Nam Nam đã tốt lên một chút. Cô không đi thành phố Đông Dương mà trực tiếp ngồi xe đi Tây Bắc.
Thời tiết ở Tây Bắc cũng nóng, nhưng so với Nam Giang thì lại đỡ hơn một chút.
Sau khi xuống khỏi xe lửa, Hứa Nam Nam vừa đi vừa hỏi đường, trên đường gặp được người ở đó vào thành phố mua đồ và được đi nhờ xe, cuối cùng cũng thuận lợi đến nông trường Tây Bắc.
Hứa Nam Nam nói cảm ơn, rồi lấy khoảng hai cân bột mì từ trong túi ra.
"Hôm nay thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều."
Người đánh xe là đại đội trưởng trong thôn, một người đàn ông Tây Bắc thật thà chất phác. Anh ấy còn chưa nói gì thì vợ đã mỉm cười nhận lấy, nhiệt tình nói: "Em gái à, này thì có gì mà cảm ơn, thuận đường cả mà. Đêm nay em gái đã có chỗ ở chưa, gần đây cũng không có chỗ nào có thể ở lại, nếu không có chỗ ở thì cứ đến thôn Hạ Loan ở phía trước tìm nhà đội trưởng là được. Nhà chúng tôi thứ khác thì không có chứ chỗ ngủ thì vẫn có."
Hứa Nam Nam cũng đang có ý này. Cô mới đến nơi đây, lại không phải ở trong thành phố, đúng là phải tìm một nơi đặt chân. Cô cười nói: "Vậy được, em xin phép cảm ơn anh chị trước."
Chờ người đi rồi, Hứa Nam Nam tìm đến một nơi không có người, mua một ít bột bắp và bột ngũ cốc, ngoài ra còn lấy thêm mười cân mì sợi, vác lên lưng rồi đi về phía nông trường.
Trước cổng nông trường có người của binh đoàn địa phương canh gác, người đó thấy cô vác đồ đến thì nghiêm túc nói: "Cô tìm ai?"
Hứa Nam Nam mỉm cười nói: "Hai vị đồng chí, đây là nông trường Tây Bắc phải không ạ, tôi từ nơi khác đến đây làm việc, còn những thứ này là đồ đồng hương nhờ tôi đưa sang đây."
Nói xong thì móc ra mấy quả trứng luộc đặt vào tay của hai người lính gác.
Lúc này mà đưa cái khác thì người ta luôn sẽ từ chối, chỉ có lương thực là không ai nỡ khước từ.
Đặc biệt còn là món có dinh dưỡng như trứng gà.
Người vốn định nghiêm khắc hơn chút nữa cũng cảm thấy ngại ngăn người lại.
Biết Hứa Nam Nam giúp người khác đưa đồ, sau khi hỏi rõ họ tên, một người đi vào trong tìm quản lý.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên đi ra, sau khi hỏi rõ nguyên do, người đó nhìn Hứa Nam Nam một lúc rồi nói: "Tìm ông Hạ hả?"
Hứa Nam Nam vừa nghe thấy xưng hô đó thì biết người này có quan hệ tốt với thầy Hạ. Cô gật đầu: "Thay người khác mang cho ông ấy ít đồ, tôi gặp mặt xong sẽ đi ngay ạ."
"Gần đây người đến tìm ông Hạ không ít nhỉ." Người đó nói thầm một câu: "Đi theo tôi."
Hứa Nam Nam theo sát phía sau, cô lôi kéo làm quen, lúc bấy giờ mới biết được người này là chủ nhiệm Khưu của nông trường, chuyên quản lý phân phối công việc cho mọi người.
Hai người đi đến trước một dãy nhà gỗ mới dừng lại: "Ông Hạ, có người đến tìm ông này."
"Mọi người đang ăn cơm, cô đến thật khéo, đúng ngay thời điểm ăn cơm." Chủ nhiệm Khưu nói.
Không để hai người phải đợi lâu, Hạ Thu Sinh nhanh chóng bước ra từ bên trong. Khi thấy người đến là Hứa Nam Nam, hai mắt của ông ấy sáng lên, có chút ngạc nhiên vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận