Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 804

"Ở sở nghiên cứu của chúng ta đều là người già cả, cháu muốn tìm đối tượng yêu đương thì cần phải tìm ở bên ngoài…"
Bên bàn đối diện, Lâm Thanh Tùng bóp chiếc bút, mặt vô cảm lắng nghe.
Cậu ta chết rồi sao. Một người trẻ tuổi có tài như cậu ta ngồi đối diện, sao lại nói là sở nghiên cứu toàn là người già cơ chứ.
"Cháu đừng học theo Tiểu Lâm, cậu ấy là nam, bọn thím cũng giới thiệu cho cậu ấy rất nhiều đối tượng rồi, cậu ấy đều không đồng ý gặp mặt. Nói là muốn dâng hiến thân mình cho việc nghiên cứu, bọn thím ủng hộ cả. Cháu là đồng chí nữ thì không thể như vậy được."
Bà ấy tận tình khuyên bảo cô ấy.
Lâm Thanh Tùng lập tức nghẹn họng. Trước kia cậu ta ở sở nghiên cứu, mỗi năm đều có người giới thiệu cho cậu ta, một năm giới thiệu tới mấy lần. Cậu ta một lòng không muốn kết hôn, thế nên lần nào cũng không đến gặp mặt người ta. Những người lớn tuổi này thế mới dừng lại.
Hơn nữa cậu ta nói là vì dâng hiến bản thân để làm công việc nghiên cứu, mọi người ai cũng ủng hộ cậu ta. Dựa vào đâu mà bây giờ lại khuyên Chu Thắng Nam đừng học theo cậu ta chứ. Đây không phải là trọng nữ khinh nam sao.
Chuyện cả đời của người đàn ông cũng rất quý giá mà.
Không cần biết Lâm Thanh Tùng không cân bằng bao nhiêu, Chu Thắng Nam vẫn bắt đầu đi xem mắt.
Đối phương là giảng viên của đại học thủ đô, hẹn cô ấy chiều thứ sáu gặp mặt.
Chiều thứ sáu, Chu Thắng Nam vừa đi, Lâm Thanh Tùng đã đến đại học thủ đô thăm Tiểu Mãn.
Vân Lỗi gần đây đã bàn chuyện kết hôn với Tiểu Mãn, hai người cả ngày dính nhau như sam. Mỗi ngày sau khi huấn luyện xong, cậu ấy đều vội vàng chạy tới trường hẹn hò với Tiểu Mãn.
Kết quả là vừa mới đến trường thì đã thấy Tiểu Mãn bị người khác chiếm mất rồi.
Thấy Lâm Thanh Tùng bắt Tiểu Mãn cùng đi ra ngoài trường đến tiệm ăn ăn cơm, Vân Lỗi buồn bực đi theo ở phía sau, lúc Tiểu Mãn quay đầu lại, cậu ấy lập tức tỏ vẻ tủi thân.
Cậu ấy và Tiểu Mãn một ngày mới có được một lần gặp mặt hiếm hoi, anh Tùng muốn làm gì vậy chứ.
Lâm Thanh Tùng cái gì cũng không muốn làm, cậu ta chỉ muốn nhìn xem đối tượng xem mắt của giáo sư Chu không có hương vị phụ nữ đó như thế nào thôi.
Đến tiệm cơm, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi ở bàn bên cạnh. Hai người gọi vài món ăn, đang nói chuyện với nhau. Người nam đeo mắt kính, lịch sự trí thức, nhìn thế này thì trông cũng ra hình người.
"Là thầy Trương ở trường bọn em, thầy ấy dạy toán, giảng bài hay lắm ạ." Tiểu Mãn nhận ra ngay. Cô ấy học khoa kỹ thuật, bình thường lúc có thời gian cũng sẽ chọn nghe một số lớp của giảng viên giảng bài hay.
Lâm Thanh Tùng vội vàng cầm đũa, nhếch miệng qua trái rồi lại nhếch qua phải. Tiểu Mãn và Vân Lỗi thấy vậy đều cảm thấy cậu ta có cái gì đó không đúng.
Lâm Thanh Tùng không hài lòng nói: "Trong trường đại học không có đồng chí nữ hay sao mà còn phải đến dụ dỗ người ở sở nghiên cứu bọn anh. Không phải là các đồng chí nữ trong trường đại học chướng mắt anh ta, nên anh ta mới ra ngoài lừa người khác chứ."
Tiểu Mãn giải thích thay: "Thầy Trương không thích gần gũi với các đồng chí nữ cho lắm."
"Càng có vấn đề, đồng chí nam không gần gũi với đồng chí nữ là tâm lý không bình thường đâu." Cậu ta nhìn Vân Lỗi đang ăn cơm kế bên: "Không tin em hỏi thằng nhóc này xem, lúc chưa quen biết em, có từng nhớ nhung đồng chí nữ nào không."
Sủi cảo trong miệng Vân Lỗi lập tức nuốt không trôi, cậu ấy nhìn Tiểu Mãn, Tiểu Mãn cũng nhìn cậu ấy cười. Vân Lỗi nuốt thức ăn xuống, "khụ" một tiếng: "Không có, tuyệt đối là không."
Lâm Thanh Tùng xem thường nhìn cậu ấy: "Xem cậu chỉ được chút tiền đồ."
Vân Lỗi cười hơ hơ, chút tiền đồ tính là gì, vẫn tốt hơn là độc thân. Cậu ấy dễ dàng sao, thật khó mới tìm được một cô gái hợp tâm ý, anh trai này còn đến phá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận