Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 157

Hứa Nam Nam không tin tưởng mà nhìn cô ta, hơi nghiêm túc nói: “Thím này, thím làm vậy là có tư lợi, không thể cất giấu cái xấu của chủ nghĩa tư bản.”
“Ai ôi, thím thật sự bị oan, có người có thể chứng minh. Lúc Lý Tĩnh và thím gặp mặt, thím họ Lưu cũng có mặt, cô ấy về lấy thau cơm rồi, vẫn chưa tới.”
“Ai biết người nhà họ Lưu nào?” Hứa Nam Nam mang vẻ mặt không tin.
“Lưu Quế Hương, ở ngay sau nhà thím.” Thím Tiêu tức giận nói. Không phải là muốn lấy thêm chút đồ ăn à? Sao lại trở thành tội phạm thế này?
Hứa Nam Nam không lên tiếng, nhìn đầu bếp Đỗ.
Đầu bếp Đỗ cau mày nói: “Được rồi, cô về trước đi, sau này không được làm vậy nữa, nhà ăn này không phải do nhà cô mở.”
“Được được, ai thèm.” Không chiếm được lợi, còn ầm ĩ khó xử như vậy, thím Tiêu mất hết mặt mũi.
Bà ta đi rồi, đầu bếp Đỗ an ủi: “Nam Nam, không sao, nếu sau này lại có chuyện này, cháu cứ nói với chú.” Thật ra cũng có người như thím Tiêu, người phụ trách phát thức ăn khác đều là người thông minh, không phải người rất thân thì sẽ không giở trò này. Lần này lại còn ức hiếp người mới tới như Nam Nam, hơn nữa tuổi tác còn nhỏ.
Hứa Nam Nam gật đầu, sau đó vô cùng kiên quyết nói: “Đầu bếp Đỗ, cháu kiên quyết ngăn chặn những tư tưởng tư lợi, một lòng vì mỏ, làm cơm ngon, làm thứ ăn ngon, để các đồng chí trong mỏ ăn ngon, ăn no. Bảo đảm làm việc công bằng ngay thẳng!”
Đầu bếp Đỗ cảm thấy đứa bé này thật ngoan.
Sau khi tan ca trưa, Hứa Nam Nam bưng thức ăn đến ký túc xá, thừa dịp Hứa Tiểu Mãn ăn cơm, thì lấy bút và vở mà Hứa Tiểu Mãn dùng làm bài tập, viết một bức thư tố cáo ẩn danh.
Trong mỏ vẫn rất dân chủ, có hòm tố cáo, bình thường hay thu thập vài sự bất mãn của các công nhân về công việc.
Hứa Nam Nam nhân lúc không có ai, ném thư tố cáo vào. Sau đó vỗ tay, tiếp tục đến nhà ăn làm việc.
Lúc chiều, thư trong hòm ý kiến đều được cán sự trong mỏ lấy đi.
“Bác gái, chuyện của nhỏ Hai thế nào?”
Bên nhà họ Hứa, lúc cùng ăn cơm tối, Hứa Hồng tò mò hỏi.
Từ lúc Hứa Nam Nam tới thành phố, chị ta luôn nhớ chuyện Hứa Nam Nam. Dù sao nhỏ quê mùa trước đây luôn cho rằng phải ở trong thôn, lại lập tức bay lên cành cao thành chim phượng hoàng, khiến trong lòng chị ta ít nhiều có hơi khó chịu.
Hứa Kiến Sinh uống chút rượu, không lên tiếng.
Lý Tĩnh bĩu môi nói: “Đừng nói nữa, con nhỏ đó đúng là không sợ gì hết.”
Hôm nay cô ta còn định để thím Tiêu trước nay thích chiếm lợi đi tìm Hứa Nam Nam lấy thức ăn. Hứa Nam Nam còn nhỏ, thím Tiêu lại là người mặt dày, đến lúc đó ép con nhỏ Nam Nam lấy thêm thức ăn cho bà ta, cô ta sẽ chạy đi tố cáo Hứa Nam Nam. Mặc dù trong nhà ăn chuyện này cũng không tính là chuyện lớn, người ta đều mở một mắt nhắm một mắt, nhưng nếu ầm ĩ tới bên trên thì chuyện này cũng sẽ không hay.
Một nhân viên tạm thời như cô vừa đến đã ầm ĩ khó coi như vậy, mình lại là mẹ ruột của cô, ai sẽ nghi ngờ cô ta. Đến lúc đó người ta còn phải nói cô ta vì đại nghĩa quên tình nhà, tư tưởng giác ngộ cao đấy.
Còn bên thím Tiêu, cô ta càng không lo lắng, đâu có chuyện mình hại con gái mình, hai miệng một lời, người nào nói thì người đó có lý.
Vì chuyện này, trưa nay cô ta còn cố ý đứng trên đường đến nhà ăn chờ thím Tiêu quay lại, kết quả thấy không có gì cả, ngược lại còn bị thím họ Tiêu đó dùng lời nói đâm chọt một trận.
Thật sự là vô cùng mất mặt.
Nghe thấy chuyện chưa tiến triển, Hứa Hồng méo miệng, có hơi không vui. Hứa Mai Tử cũng cắn môi, khuyên nhủ: “Bác gái, nếu không thì thôi đi, đến bà cũng không có cách trị nó, thím càng bế tắc.”
“Ai bảo thím bế tắc, nó do thím sinh ra, thím lại có thể sợ nó?” Lý Tĩnh không vui nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận