Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 437

Tại sao không thấy người tới tìm cháu vậy? Chẳng lẽ bữa cơm đó thành ăn không sao? Đó là khẩu phần ăn mấy ngày của nhà chúng ta lận đấy. Còn có phiếu thịt nữa, nhà chúng ta đã lâu không được ăn thịt rồi."
Cái ngày Hứa Hồng quay về bảo ăn sạch phiếu lương thực với phiếu thịt là cô ta đã cảm thấy ruột gan đau nhói. Nhưng nghĩ đến việc tiếc dây dài thì không câu được cá lớn, đợi sau này thành thông gia với nhà thủ trưởng thì thứ gì mà không ăn được. Dù có thắt lưng buộc bụng cô ta cũng phải cố chịu đựng.
Kết quả không biết ra sao mà không thấy có động tĩnh gì.
Nghe Lý Tĩnh nhắc đến chuyện này, Hứa Hồng lập tức cảm thấy chột dạ.
Sau bữa ăn vừa rồi, Lâm Thanh Tùng luôn tránh mặt chị ta. Nói gì mà không thể làm hại chị ta, chị ta là người yêu của Lưu Hồng Quân, nếu để mọi người biết thì sau này sẽ đồn ầm lên. Bên Lâm Thanh Tùng không dán vào được, bên Lưu Hồng Quân cũng phớt lờ chị ta. Đi tìm mấy lần nhưng đều không hòa nhã với chị ta. Bây giờ cả hai bên đều đang không có kết quả. Tất nhiên chị ta không dám nói chuyện này với Lý Tĩnh, chỉ có thể nói: "Anh ấy gần đây rất bận, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Bác à, chuyện yêu đương không phải đều như thế này sao, cứ từ từ là được."
Lý Tĩnh thở dài một hơi: "Hồng Hồng à, bác chỉ có thể trông cậy vào cháu."
Đợi khi Hứa Hồng cũng đi ra ngoài, Lý Tĩnh nhìn ngoài cửa và căn nhà trống trải. Cô ta nhớ lại lúc mình sống trong căn nhà công chức hai gian, cả nhà sống ấm áp biết bao nhiêu. Mấy đứa trẻ thì ngoan ngoãn nghe lời, suốt ngày dạ thưa bác dâu, còn nói cô ta tốt. Tại sao bây giờ không còn như thế nữa chứ?
Chuyện của nhà họ Hứa, Hứa Nam Nam chỉ nghe thoảng qua tai, xem như nghe chuyện phiếm của nhà người khác, không hề để tâm.
Tới khi chuẩn bị tan tầm thì trong đầu lại vang lên âm thanh ting ting.
Thấy cậu ta vẫn đang xoắn xuýt với vấn đề này, Hứa Nam Nam không khỏi đau đầu. "Đồ giả đó, không phải để bán, để đó cho đẹp!"
Hứa Nam Nam không muốn thảo luận vấn đề này với cậu ta, dứt khoát đăng xuất, lúc cô mở mắt ra thì đã đến giờ tan tầm. Chị Liễu đang thu dọn bàn làm việc, nhìn thấy cô mở mắt thì cười nói: "Đi công tác mệt quá à."
Chắc là chị ấy tưởng lúc nãy cô đang ngủ. Hứa Nam Nam đỏ mặt, cũng vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Vừa rời khỏi hầm mỏ thì gặp được Lâm Thanh Tùng. Cậu ta nhìn thấy Hứa Nam Nam thì giống như nhìn thấy người thân, hai mắt sáng ngời chạy tới: "Cán sự Vu."
Cậu ta bây giờ không đáng ghét như trước kia nữa, lại còn là em trai của Lâm Thanh Bách, Hứa Nam Nam cũng không thấy ghét cậu ta như trước nữa, nhìn cậu ta một cái: "Làm sao vậy?"
"Hì hì, tìm cô để nói chuyện đó. Chuyện của Hứa Hồng, cô đừng hiểu lầm tôi. Cô ta yêu đương với Lưu Hồng Quân. Tôi và Lưu Hồng Quân thì lại trùng hợp có biết nhau. Nên chúng tôi có cùng nhau ăn bữa cơm. Còn về chuyện bữa cơm sau đó thì do người ta nhiệt tình mời nên cũng khó mà từ chối, cô nói đúng không?"
"Không phải việc của tôi."
"Tất nhiên đó không phải việc của cô, chỉ là sau này nếu như chúng ta trở thành người một nhà..."
Hứa Nam Nam sửng sốt, híp mắt nhìn cậu ta: "Cậu đang nói bậy cái gì vậy?"
Lâm Thanh Tùng sửng sốt, phản ứng này... đây là thẹn thùng đúng không. "Cô và anh trai tôi..."
"Chỉ đạo viên Lâm, xin đừng nói bậy." Hứa Nam Nam nóng bừng mặt nói. Tại sao ai cũng nghĩ cô và anh Lâm có gì đó chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy rối bời, Hứa Nam Nam vội sải bước về phía trước, không muốn để ý đến cái tên Lâm Thanh Tùng không nghiêm túc này nữa. Cô và anh Lâm không có gì hết cả có được không, họ cũng không nói cái gì hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận