Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 454

Lý Uyển mím chặt môi: "Chú thím, chúng ta đi ăn cơm thôi. Những chuyện lung tung này không liên quan gì đến chúng ta."
Thím Lý còn muốn hỏi chuyện của con gái mình, nhưng nhìn thấy phản ứng của Lý Uyển như vậy cũng không dám hỏi nhiều ở trước mặt bà ta, chỉ có thể nhìn nhìn Hứa Hồng rồi đi theo sau Lý Uyển.
"Những gì cháu nói đều là thật mà." Hứa Hồng vội vàng đi theo nói.
Lý Uyển quay đầu lại, nhíu mày, gương mặt ghét bỏ: "Bất kể lời cô nói là thật hay giả, chúng tôi đều không quan tâm. Đồng chí, xin cô có chút tôn trọng đi, đừng có đi theo."
Suy cho cùng làm vợ thủ trưởng nhiều năm rồi, khí thế vẫn phải có, bà ta nghiêm mặt không vui như thế thì Hứa Hồng không dám đi theo nữa. Chị ta không cam lòng giậm chân, những gì chị ta nói đều là thật, sao lại không tin chứ.
Đến tiệm cơm, chú Lý và thím Lý rõ ràng là không tập trung.
Lý Uyển nhìn phản ứng này của hai người, cũng không có khẩu vị để ăn. Bà ta thế này vì cái gì chứ, nỗ lực nhiều năm như vậy mà vẫn không bằng được con bé lòng lang dạ sói kia.
Có điều Vu Nam Nam kia, thật sự không thể ở bên Thanh Bách được. Con nhóc từng là con của cô ta mà trở thành con dâu của bà ta, vậy chẳng phải là sau này bà ta sẽ thành thông gia với Lý Tĩnh sao.
Hơn nữa nghe đồng chí nữ kia vừa nói, đứa con này của Lý Tĩnh giống với Lý Tĩnh, đều là người vì lợi ích mà không để ý đến cả tình thân. Người như vậy, sao có thể làm người một nhà được.
Khuyên nhủ chắc chắn là không khuyên được, vẫn phải để Lâm Thanh Bách mau chóng rời khỏi đây. Chuyện tình cảm không có gì là to tát cả, sau khi rời khỏi thì sẽ gặp được người thích hợp, quen nhau vào lúc này cũng chẳng là gì.
Bởi vì ông Vu bà Vu đều thúc giục, cho nên nhân ngày cuối tuần được nghỉ, Hứa Nam Nam để đồng chí Lâm Thanh Bách chính thức đến nhà gặp mặt người lớn.
Hứa Nam Nam thấy vui vì may mà mình còn chưa đến tuổi kết hôn, nếu không cô hoài nghi chắc chắn mình sẽ bị giục cưới luôn mất.
Lúc cô nói chuyện này với Lâm Thanh Bách, trong lòng có chút thấp thỏm. Lo lắng đến lúc đó Lâm Thanh Bách sẽ biểu hiện không tốt, khiến cho ông bà không hài lòng thì làm sao.
Bình thường thì cô rất có tự tin với anh, nhưng thật sự đến lúc này thì trong lòng không nhịn được phải nghĩ nhiều.
Lâm Thanh Bách xoa đỉnh đầu cô, cười híp mắt nói: "Yên tâm đi, đảm bảo ông bà nhìn thấy anh sẽ thừa nhận người cháu rể là anh đây."
Hứa Nam Nam xì một tiếng: "Đồ tự khen mình."
Lâm Thanh Bách mỉm môi cười, cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô: "Nam Nam, đợi qua lần này, anh cũng đưa em về gặp phụ huynh có được không?"
"Đi gặp cha anh à?"
Mẹ kế của anh thì không cần gặp dâu.
Lâm Thanh Bách cười gật đầu: "Ừ."
Cuối tuần, Lâm Thanh Bách xách một móng giò, một giỏ trái cây và hai hộp bánh ngọt đến nhà.
Vào thời này thì đã là món quà rất được rồi.
Có những nhà thiếu lương thực, nửa túi khoai lang đã có thể gả con gái đi, món quà mang đến nhà lần này của Lâm Thanh Bách khiến cho hàng xóm gần nhìn mà đỏ mắt hết cả lên. Có điều nhìn thấy đứa cháu rể này của người ta cao lớn, cực kỳ sáng sủa, cũng biết là người không dễ chọc, trái lại thì không có ai nói những lời chua ngoa gì cả.
Từ khi Lâm Thanh Bách vào cửa khóe miệng của bà Vu chưa bao giờ khép lại, lôi kéo cánh tay Lâm Thanh Bách, cứ nhìn mấy lần.
"Chàng trai thật là sáng sủa."
"Ăn no thì đều sáng sủa cả mà." Hứa Nam Nam ở bên cạnh cười. Không nhìn nổi dáng vẻ đắc ý ung dung của Lâm Thanh Bách.
Bà Vu nói: "Thanh Bách là quân nhân nhỉ, con bà trước đây cũng là quân nhân. Nhà chúng ta đúng thật là có duyên." Bởi vì con trai mình là quân nhân nên tất nhiên bà cụ sẽ cảm thấy thân thiết với quân nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận