Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 141

Hạ Thu Sinh mỉm cười gật đầu. Trong mắt mang theo vài phần vui mừng.
Bởi vì Hứa Nam Nam muốn vào thành phố, Tống Quế Hoa liền nói cùng nhau ăn mừng một bữa, cũng coi như là bữa tiệc tiễn đưa Hứa Nam Nam, để cô được thuận lợi đi vào thành phố.
Hứa Nam Nam sắp vào thành phố làm công nhân, người vui mừng nhất trong thôn chính là Tống Quế Hoa.
Vốn dĩ ban đầu Tống Quế Hoa thương hai chị em, cho nên có lúc sẽ giúp một tay. Sau đó hai chị em rời ra ngoài, sống chung với cô ấy thời gian dài, nên cô ấy thích hai chị em hiểu chuyện này. Bây giờ hộ khẩu của Hứa Nam Nam cũng ở nhà cô ấy, người cả nhà ăn vài bữa cơm, mỗi lần đều vui vẻ hòa thuận, cô ấy đã bất tri bất giác xem hai con bé là con gái của mình.
Lần này Hứa Nam Nam vào thành phố, Tống Quế Hoa mong sau này các cô đừng quay về, muốn cùng nhau ăn mừng một bữa vui vẻ tưng bừng.
Sáng sớm Hứa Quý đi bắt cá, tốt xấu đã mang được hai con cá về. Tan ca, Tống Quế Hoa chạy ngay về nhà, tự mình xuống bếp, làm một bữa ăn được xem như phong phú vào lúc này.
Bởi vì Hứa Nam Nam sắp đến thành phố, bà Trần càng coi trọng cô, hòa thuận hơn cả lúc bình thường.
“Không biết có phải Hứa Kiến Sinh sắp xếp chuyện này không, hôm qua nhà ông Hứa đã cử người đến thành phố.” Lúc ăn cơm, Tống Quế Hoa buồn bực nói.
Hứa Nam Nam cũng không muốn để Hứa Kiến Sinh bỗng dưng có tiếng thơm, nói: “Có lẽ không phải, có chuyện tốt thì cũng không tới lượt cháu. Chắc hai lần trước cháu đến mỏ, những lãnh đạo mỏ quen biết cháu đã giúp đỡ. Họ cũng biết tình hình của nhà cháu, trước đó còn cho cháu tiền cơ.”
“Nghe cháu nói, thì thật sự là như thế. Hứa Kiến Sinh cũng không có gan làm chuyện này, bằng không bà già nhà kia sẽ gây chuyện.”
Thạch Đầu đang ăn cơm, miệng nhét đầy đến mức phồng lên, khó khăn lắm mới nuốt xuống, hỏi: “Chị Nam Nam, sau này hai người có quay lại không? Có phải sau này chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa?”
Thật không dễ mới có chị và em gái, chưa có được bao lâu lại mất rồi.
Mộc Đầu cũng hơi mất mát mà nhìn hai người, nhưng mà cậu ấy không hỏi. Cậu ấy luôn suy nghĩ tinh tế, biết bây giờ không nên hỏi chuyện này.
Tống Quế Hoa gõ đầu Thạch Đầu: “Về làm gì, thành phố là nơi tốt, đi thì đừng về nữa.” Tống Quế Hoa chưa từng vào thành phố cảm thấy thành phố chính là nơi tốt nhất.
Ăn lương cung ứng, còn không cần cày cấy làm ruộng, mặc đẹp mỗi ngày, ở nhà lầu gạch ngói.
Hứa Nam Nam cười bảo: “Đương nhiên phải về rồi, sau này chị còn phải về thăm mọi người. Cho dù sau này chị sống thế nào, thì đây đều là nhà của chị.”
Nghe Hứa Nam Nam nói, Tống Quế Hoa suýt khóc, Hứa Quý gắp thức ăn cho cô ấy: “Đây là chuyện tốt, khóc cái gì?”
Bà Trần cũng cười nói: “Nam Nam nói đúng, sau này muốn về thăm chúng ta lúc nào cũng được.”
Tống Quế Hoa lau đôi mắt: “Được, sau này khi nào cháu muốn về thăm mọi người thì cứ quay về, đây cũng là nhà của cháu.”
Hứa Nam Nam sắp đi rồi, lương thực được chia cũng không dễ xử lý.
Mấy trăm cân lương thực, cũng chưa kịp ăn hết.
Hứa Nam Nam cố ý để lại một phần cho Hạ Thu Sinh, còn giữ lại một phần cho nhà Tống Quế Hoa. Dù sao cô vào thành phố làm việc ở nhà ăn, không thiếu đồ ăn, thật sự không ổn thì còn có Taobao.
Nhưng mà Hạ Thu Sinh không muốn, khăng khăng muốn ăn đồ mà công xã sắp xếp cho ông ấy, không cần một hạt lương thực của Hứa Nam Nam.
Trong lòng rất lo quan hệ giữa ông ấy và chị em Hứa Nam Nam bị người ta phát hiện ý.
Tống Quế Hoa cũng không cần, cảm thấy mình cũng không giúp được chuyện gì cho hai chị em, bỗng dưng được số lương thực này, trong lòng cô ấy thấy bất an: “Hai đứa sắp vào thành phố, dù sao vẫn phải cần đến tiền, dùng lương thực đổi thành tiền mang đến thành phố đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận