Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 566

Hứa Nam Nam đang muốn tắt tin nhắn để nghỉ ngơi, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, thử gửi tin nhắn sang: "Cậu có thể làm giúp tôi vài thứ được không? Một vài tư liệu kỹ thuật, hàm lượng kỹ thuật thấp một chút. Tốt nhất là trình độ kỹ thuật vào khoảng thập niên tám mươi ấy."
Bên kia im lặng một hồi mới gửi tin nhắn sang.
"Tôi muốn tìm hiểu một vài thứ, không đổi nghề đâu."
Hứa Nam Nam nhìn con số này, thật.
Chẳng trách lại có người nói, khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất đầu tiên.
Cô yên lặng nhìn tài khoản của mình, Hứa Nam Nam cảm thấy chuyện này vẫn nên thảo luận kỹ hơn: "Chuyện đó, tôi còn có việc, off trước đây, bữa nào lại nói chuyện sau."
Hứa Nam Nam thoát khỏi khung trò chuyện, lại bắt đầu tìm sách trên Taobao, lấy ra lật xem một cái. Không thể tránh khỏi được, bên trong toàn có một ít dấu hiệu của thời đại. Nếu như cầm ra ngoài sẽ trở nên vô cùng ầm ĩ.
Cô đau đầu đi ra ngoài, cô vẫn nghĩ mọi chuyện một cách quá đơn giản.
Sáng hôm sau, cô không thể tránh khỏi xuất hiện thêm hai quầng thâm mắt.
Lâm Thanh Bách nhìn cô: "Tối hôm qua anh uống say, sao lại thành em ngủ không ngon thế."
Lâm Thanh Tùng nói: "Em thấy nửa đêm chị dâu đi làm ăn trộm đấy."
"Ăn cái đầu cậu." Hứa Nam Nam tức giận nhìn cậu ta. Vừa nghĩ sau này vẫn còn phải ra tay từ phía cậu ta, không nhịn được dặn dò: "Thanh Tùng này, sau khi tôi và anh cậu đi, cậu phải học cho giỏi đấy. Phấn đấu sớm ngày thành công trong việc học, chúng tôi trông cậy vào cậu đấy.”
Lâm Thanh Tùng vừa nghe vậy là cả người nổi hết da gà lên, không nhịn được xoa xoa cánh tay: "Trách em lắm mồm, hai người ăn cơm đi. Lát nữa còn phải đón xe đấy."
Lâm Thanh Bách nói giúp: "Nam Nam nói đúng đấy, em phải học hành sớm giỏi giang lên. Lần sau khi anh quay về, hy vọng em có thể có chút tương lai."
Lâm Thanh Tùng được nước: "Thế không biết chừng lần sau lúc anh về, em còn có thể thiết kế ra được một máy tiện kiểu mới đấy. Sau này em sẽ tự mình chế tạo súng pháo, sẽ dùng máy tiện do em thiết kế, ha ha ha ha."
Hứa Nam Nam nhìn dáng vẻ vô tư của cậu ta, trong lòng bắt đầu dao động. Sao nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng tin thế nhỉ.
Sao từ đầu mình lại không học ngành kỹ thuật, nếu không cũng có thể phát triển kỹ thuật để làm đất nước được hưng thịnh rồi.
Cũng như lúc tới, lúc về cũng chỉ có một mình Lâm Thanh Tùng đưa đi.
Lâm Trường Chinh không tới, nhưng lại sai cảnh vệ lái xe đưa bọn họ đến trạm xe lửa. Lúc xuống xe, cảnh vệ xách một chiếc túi lớn giao cho Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách.
"Thủ trưởng đã chuẩn bị mấy ngày nay, nói là quà chuẩn bị cho gia đình của đồng chí Nam Nam."
Lâm Thanh Tùng lập tức nói: "Ông già chuẩn bị cái gì thế?"
"Tự mình về hỏi cha xem." Lâm Thanh Bách cầm lấy chiếc túi rồi dẫn Hứa Nam Nam rời đi. Lâm Thanh Tùng buồn bực hét lên: "Ôi, cứ đi như thế luôn sao, không nói gì sao."
Lâm Thanh Bách cũng không quay đầu lại, kéo Hứa Nam Nam đi thẳng đến trạm xe.
Lâm Thanh Tùng muốn đưa bọn họ lên xe lửa, nhưng cảnh vệ lại phải về chở ông già, xe cũng không đợi được. Cậu ta buồn bực bĩu môi, bước theo lên xe.
Chờ tới khi lên xe, cậu ta không nhịn được hạ cửa sổ xuống nhìn một chút.
Lần chia tay này cũng không biết đến bao giờ cả gia đình mới được đoàn tụ.
Lần này hai người trở về, vẫn ngủ trong khoang giường nằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận