Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 91

Nghe bà Trần nói vậy, Tống Quế Hoa cũng vui vẻ: “Mẹ cứ yên tâm đi, dù sao cũng là một người trên họ khẩu, chắc chắn chúng con sẽ làm chuyện này.”
“Mẹ, vậy có phải chúng con có thêm hai chị em không?” Con trai Thạch Đầu của Tống Quế Hoa cười toét miệng.
Cậu bé vừa tan học về thì nghe thấy người ta bảo hộ khẩu nhà mình có thêm hai người, chính là chị Nam Nam và em gái Tiểu Mãn nhà ông Hứa.
Con trai lớn Mộc Đầu khinh bỉ nhìn cậu bé: “Với bộ dạng của em, ai sẵn lòng làm chị của em?”
“Em làm sao, bà đã nói rồi, em giống cha khi còn bé nhất.”
Mộc Đầu bảo: “Sao anh chưa từng nghe nói trước đây cha ngốc như vậy?”
“Anh mắng em, em đánh anh.” Thạch Đầu lập tức lao tới anh mình, còn chưa xông đến thì bị cha Hứa Quý kéo lại: “Làm gì vậy, ăn bữa cơm cũng không yên, thật là một cặp oan gia.”
Tống Quế Hoa cũng than thở, sao chị em Nam Nam yêu thương nhau như vậy, mà hai đứa con nhà mình lại cãi nhau suốt ngày.
Bà Trần thì vui vẻ cười ha hả, bà ấy chỉ thích các cháu ầm ĩ, như vậy mới là có nhiều con cháu chứ.
Sau khi hai người Tống Quế Hoa ăn cơm xong thì cũng không nghỉ trưa, mà đi lên núi ngay. Chuẩn bị giúp chị em dọn nhà, bằng không buổi tối sẽ lọt gió.
Mộc Đầu và Thạch Đầu nghe vậy cũng la hét đòi đi.
Bọn nhỏ chẳng để ý ruột thịt hay không, dù sao cũng là người trên hộ khẩu nhà mình, sau này sẽ là chị em nhà mình. Người nhà mình, thì nhất định phải trọng nghĩa giúp đỡ.
Lần này Tống Quế Hoa đều không quản lý được hai đứa con, chỉ đành nhìn chúng sải bước lên núi.
Trên đường đi, còn gặp Hứa Căn Sinh dẫn con trai và con dâu cũng lên núi.
“Ôi, anh chị cũng lên núi sao?” Tống Quế Hoa kinh ngạc nhìn ba người Hứa Căn Sinh.
Đây là chuyện hiếm, trước giờ đội trưởng Hứa Căn Sinh là một người ba phải, lần này dẫn con trai và con dâu đi lên núi, chẳng lẽ cũng đi giúp chị em Nam Nam?
Hứa Căn Sinh hơi lúng túng, ho khan: “Không phải là thấy hai đứa bé đáng thương sao? Chúng tôi đi đưa ít đồ, tiện tay giúp thu dọn. Dù sao khoảng tháng nữa mới có lương thực vào mùa thu, kiểu gì cũng không thể để hai đứa bé chịu đói.”
Con trai và con dâu của hắn ta đứng phía sau bất đắc dĩ. Giữa trưa không được ngủ, bị mẹ chồng đuổi ra ngoài, còn nói nếu không có sữa bột mà Nam Nam cho, thì bây giờ Hổ Tử cũng không thể khỏe mạnh, không được ăn cháo đá bát.
Cái tội này cũng quá lớn, không đi là không được.
Tống Quế Hoa lập tức cười: “Vậy thì đúng lúc quá, chúng tôi cũng đi giúp thu dọn nhà cửa, nhiều người thì sẽ làm nhanh hơn.”
Trên đường lại gặp thêm mấy người, nghe nói là đi giúp chị em Hứa Nam Nam dọn nhà, nên cũng đi theo. Dù sao có nhiều người, việc thì không có bao nhiêu, giúp đỡ cũng là chút tấm lòng.
Lúc đến nơi nuôi trồng, thì có khoảng mười người.
Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn mới thoải mái ăn xong bữa trưa đầu tiên sau khi rời khỏi nhà ông Hứa, thì thấy một nhóm người lũ lượt tới, suýt nữa còn tưởng chẳng lẽ chuyện hộ khẩu lại có vấn đề gì.
Đợi sau khi nghe Tống Quế Hoa nói rõ mục đích đến, trong lòng cô lập tức phức tạp. Nói thật, cô không có cảm giác thân thuộc lắm với thôn họ Hứa, cả thôn này, người mà cô thật lòng cảm thấy gần gũi cũng chỉ có Tống Quế Hoa. Không ngờ vào lúc lẻ loi, lại có nhiều người tới giúp cô như vậy.
Đúng rồi, lúc này con người vẫn rất giản dị, là cô bị những người ở nhà ông Hứa ảnh hưởng quá nặng, nên đều nghĩ xấu cho người ta.
Có nhiều người, nên hiệu suất làm việc được nâng cao. Người cắt cỏ khô thì cắt cỏ khô, sửa sang nóc nhà, vá khe hở trên tường, còn lắp một cánh cửa sổ mới.
“Nam Nam, hai chị em cháu cứ ở như vậy trước, đợi qua đợt này, chú sẽ tìm căn nhà thích hợp cho các cháu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận