Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 644

Thầy Trương bị nói đến mức mất hết mặt mũi, trong lòng vô cùng oán hận Hứa Mai Tử. Quyết định phải về quản đám học nghề cho thật tốt, để bọn họ lúc nào cũng phải nghiêm túc thành thật, đừng có làm ra chuyện ầm ĩ trái tai gai mắt để người làm thầy là ông ta phải chịu mắng oan.
Hứa Mai Tử rời khỏi ủy ban mỏ trong trạng thái bần thần hoảng hốt. Nhưng lúc đi ra khỏi cửa, cô ta còn hung hăng trừng mắt với Hứa Nam Nam. Bị những đồng nghiệp khác thấy được, bọn họ đi tới trực tiếp đóng sầm cửa lại.
"Tuổi không lớn, lòng lại thâm độc đến thế là cùng." Có một đồng chí đã đứng tuổi thở dài nói.
Chu Phương tiếp lời: "Có quan hệ máu mủ với loại người này, Nam Nam đúng là đen đủi tám đời."
Lưu Song Song cũng khuyên nhủ Hứa Nam Nam: "Loại người như vậy không cần buồn vì cô ta làm gì. Nhưng mà sau này phải cẩn thận một chút, chỉ sợ cô ta vẫn không buông tha."
"Cô ta dám!" Chu Phương chỉ còn thiếu mỗi nước đập bàn nữa thôi. Từ lúc chị ấy mang thai thì tính tình tương đối nóng nảy. Lúc này tính tình cũng bị Hứa Mai Tử chọc cho bùng lên, không phát ra không được.
Hứa Nam Nam nói: "Chị đừng tức giận làm hại cơ thể, trong bụng còn có một đứa nhóc kìa."
Chu Phương sờ sờ bụng mình: "Hừ, nếu không phải như vậy thì vừa nãy chị đã ra tay rồi, em tin không?"
Hứa Nam Nam biết bây giờ cảm xúc của Chu Phương thay đổi rất lớn, lập tức dỗ dành: "Em tin, chị là anh hùng."
Nghe vậy, Chu Phương vui vẻ hẳn lên.
Những người khác cũng cười. Trong phòng làm việc có người tuổi trẻ hoạt bát thật tốt, khiến cho mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Lưu Song Song cũng không nhịn được cười.
Chuyện Hứa Mai Tử bị cắt giảm phải về nông thôn được đưa lên bảng tuyên truyền. Quản lý mỏ Cao cũng muốn giết gà dọa khỉ, lấy chuyện này để răn đe những người khác phải thành thật hơn, chớ có bắt chước đi gây chuyện.
Cho nên chuyện này nhanh chóng truyền ra khắp mỏ.
Thời buổi này chẳng ai muốn về lại nông thôn, lúc này mà về, nhà không có lương thực dự trữ. Mỗi một tháng không có lương thực cung ứng, không đợi được đến lúc phát lương thực vụ thu thì đã chết đói rồi. Trở về chính là mất mạng.
Chuyện này thật sự khiến các công nhân khác trong mỏ khiếp sợ thon thót. Ngay cả buôn chuyện cũng dám nữa. Buổi chiều lúc Hứa Nam Nam tan làm cũng không nghe thấy mấy ai bàn tán về chuyện này.
Rời khỏi mỏ, cô còn đang suy nghĩ đến chuyện buổi sáng. Hứa Mai Tử dám làm như vậy, tuyệt đối không phải là làm loạn chơi chơi thôi, nhất định là thật sự có chứng cớ. Chẳng qua là thứ đó tại sao lại không thấy nữa?
Chẳng lẽ có người âm thầm giúp mình? Cô theo quán tính nghĩ ngay đến Lưu Song Song. Người này tới giám thị cô, có khi nào sẽ tiện thể ra tay giúp cô vào lúc thích hợp không.
Hứa Nam Nam đang suy nghĩ thì sau lưng có tiếng gọi. Cô quay đầu nhìn lại, Lưu Song Song khoác túi vải bố màu xanh quân đội chạy về phía cô.
"Nam Nam, cô đi nhanh thật đấy, suýt nữa tôi đã không đuổi kịp." Lưu Song Song cười híp mắt nói, dáng vẻ khỏi nói có bao thân mật, khiến cho người ta cảm thấy cô ta chính là chị em tốt của cô vậy.
Hứa Nam Nam cười nói: "Tôi đi một mình thường thích đi nhanh để về nhà cho sớm."
"Ở bên ngoài bất tiện như vậy đấy, tôi ở trong mỏ đi lúc nào cũng được. Đúng rồi, cho cô thứ này." Cô ta cười lấy món đồ trong túi ra rồi đặt vào tay Hứa Nam Nam. Thứ đó được bọc trong một cái túi lụa màu đỏ. Hứa Nam Nam cầm lên, có hơi giống vòng tay.
"Về nhà rồi xem." Lưu Song Song nhắc nhở cô: "Tối hôm qua tôi dậy đi vệ sinh, thấy có người lén la lén lút đi về hướng phòng làm việc nên tò mò đi theo. Kết quả là thấy Hứa Mai Tử đang mở cửa vào phòng làm việc, tôi tưởng là cô ta đến để trộm đồ, ai ngờ cô đến để cho đồ vào ngăn kéo của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận