Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 144

không biết về sau người ta sẽ nói tôi thế nào đâu.” Danh tiếng tốt của cô ta không thể mất vì hai tai họa này.
Nghe thấy Lý Tĩnh vẫn lảm nhảm, Hứa Kiến Sinh khó chịu hơn, căng mặt nói: “Nếu cô có bản lĩnh thì đừng bảo con bé tới, đừng làm phiền trước mặt tôi.” Nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.
Cũng mặc kệ Lý Tĩnh ồn ào ở phía sau.
Chờ lúc Lý Tĩnh đi ra, Hứa Kiến Sinh đã đi xa. Cô ta tức giận giậm chân, thấy con gái nhỏ tự chơi nhảy ô ở bên kia, cô ta đi tới nắm cánh tay của Hứa Linh rồi đánh mấy cái vào mông cô nhóc: “Đều tại đám tai họa chúng mày.”
Hứa Linh đau đến mức chảy nước mắt, lớn tiếng khóc.
“Lý Tĩnh, sao con bé khóc thế?” Bên cạnh có người hỏi.
Lý Tĩnh lập tức nói: “Nó không nghe lời, đòi ăn, không sao.” Cô ta buông tay, hung dữ trừng Hứa Linh, lúc này mới quay lại phòng.
Hứa Linh sờ mông, vểnh môi thật cao, mẹ ghẻ!
Mặc dù Lý Tĩnh và người nhà ông Hứa không vui thế nào, thì Hứa Nam Nam vẫn tới mỏ rồi.
Vệ Quốc Binh đã sớm biết chuyện này, dù sao trên mỏ nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, nhiều người nên luôn có thể biết tin, hơn nữa còn làm việc trong nhà ăn lớn.
Thấy chị em Nam Nam tới, đừng nhắc Vệ Quốc Binh vui mừng cỡ nào.
Anh ấy tự mình dẫn hai người đi tìm khoa nhân sự báo cáo, lại đi tìm hậu cần sắp xếp chỗ ở.
Hứa Nam Nam chỉ là nhân viên tạm thời, lại là người mới tới, tất nhiên không có nhà. Bây giờ cô cũng không có tư cách chuyển hộ khẩu đến mỏ, cho nên chỉ được chia một cái giường trong ký túc xá.
Hứa Tiểu Mãn cũng đi ngủ rồi.
Cũng may ký túc xá chỉ đặt bốn chiếc giường, cũng không xem là chật. Hứa Nam Nam cũng không định ở đây mãi. Chờ chính thức làm việc trong mỏ, cô sẽ chuyển hộ khẩu tới thành phố, sau đó nghĩ cách kiếm tiền mua nhà trong thành phố. Cô sẽ chuyển hộ khẩu đến nhà, rồi cũng chuyển Tiểu Mãn qua.
Hứa Nam Nam mang theo chăn, cùng trải giường với Hứa Tiểu Mãn.
Mấy chiếc giường bên cạnh đã trải xong, nhưng không thấy ai. Lúc này người ta vẫn chưa tan ca, chắc vẫn chưa trở về. Hứa Nam Nam lấy đồ rửa mặt từ trong ba lô, đều là đồ dùng mô phỏng theo phong cách của thời đại này mà cô chọn từ cửa hàng Taobao. Cốc tráng men trắng, bàn chải đánh răng màu trắng, cây lược gỗ.
Hứa Nam Nam còn định mua hai hộp cơm nhôm hình chữ nhật, cô một cái, Tiểu Mãn một cái. Làm việc trong nhà ăn trên mỏ cũng không được bao ăn uống, mà phải tự lấy phiếu ăn cơm. Vừa nãy Vệ Quốc Binh dẫn cô đi nhận phiếu ăn cơm một tháng, nhưng mà Tiểu Mãn không phải người trong mỏ, có thể ở ký túc xá đã nhờ chú Vệ giúp đỡ. Phiếu ăn cơm được quy định số lượng cho nên không phát, hai chị em dùng số phiếu này chắc chắn sẽ không đủ, Hứa Nam Nam nghĩ đến lúc đó sẽ tìm người đi mua.
Vừa thu dọn xong, thì đến giờ cơm trưa.
Hứa Nam Nam vừa muốn dẫn Hứa Tiểu Mãn đi ăn cơm, thì một cô gái trẻ đã tới ký túc xá. Dáng dấp khoảng mười tám mười chín tuổi, gương mặt hình bầu dục, mắt to mày rậm, vẻ ngoài rất hào phóng. Thấy Hứa Nam Nam, cô ấy tò mò nói: “Em chính là Hứa Nam Nam được sắp xếp đến ký túc xá của bọn chị?”
Hứa Tiểu Mãn thấy người lạ, theo bản năng trốn sau lưng Hứa Nam Nam.
Thấy bộ dạng rất nhã nhặn của người này, Hứa Nam Nam cười nói: “Chào chị, em tên là Hứa Nam Nam, hôm nay mới đến mỏ, sau này sẽ làm việc ở nhà ăn. Đây là em gái em Hứa Tiểu Mãn, không biết xưng hô với chị thế nào?”
Sau khi tới mỏ, Hứa Nam Nam đã quyết định nói tiếng phổ thông.
Nghe Hứa Nam Nam nói tiếng phổ thông, Chu Phương rất kinh ngạc. Lúc này tiếng phổ thông vẫn chưa hoàn toàn thông dụng, trừ việc đọc vài quyển sách, bây giờ rất nhiều người vẫn nói tiếng địa phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận