Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 660

Ông Vu vô cùng khẳng khái hùng hồn: "Tôi không nói con bé đi tìm Tiểu Lâm thì chắc chắn con bé sẽ ngại ngùng không dám đi. Tôi làm thế không phải là đang giúp đỡ Tiểu Lâm sao, thằng bé chơi cờ với tôi một lúc thì đã làm sao?"
Bà cụ thầm nghĩ lão già này bây giờ càng ngày càng lắm lí lẽ, cũng càng ngày càng tùy hứng. Đây đều là do được mấy đứa nhỏ chiều quen.
Cũng là tính cách Tiểu Lâm tốt, vui vẻ kính nhường. Đổi thành người tính cách không tốt, ai còn để ý ông cụ nữa.
Trong lòng bà cụ thầm nghĩ như vậy, cũng nói như thế với ông ấy. Ông Vu hừ một tiếng: "Nếu đúng là thứ đó, tôi còn lâu mới đồng ý mối hôn sự này. Còn chưa kết hôn đã như vậy, sau này kết hôn rồi còn có thể coi trọng cháu gái tôi sao?"
Trong phòng, Hứa Nam Nam nghe thấy hai người già nói chuyện cũng không khỏi thấy vui vẻ. Cảm giác có người suy nghĩ cho cô thật là tốt biết bao.
Tiểu Mãn nằm bò làm bài tập trên bàn học ở trong phòng, thấy Hứa Nam Nam muốn đi ra ngoài, cô bé ngẩng đầu lên nói: "Chị."
Hứa Nam Nam thay quần áo xong, đang chải đầu. Nghe thấy tiếng gọi thì ơi một tiếng.
Tiểu Mãn nói: "Chị, học xong học kỳ này, em không muốn đi học nữa."
Nghe cô bé nói vậy, lúc này Hứa Nam Nam mới quay đầu lại, vừa chải tóc vừa nhìn cô bé: "Vì sao thế, lần trước không phải em nói muốn học tiếp sao?"
"Chỉ là không muốn học nữa thôi ạ. Gần đây trong trường học lộn xộn lắm, không giống như trước đây nữa." Hơn nữa chị sắp lập gia đình rồi, sao còn có thể để chị nuôi cô bé đi học nữa.
Hứa Nam Nam nghe cô bé nói lộn xộn thì lòng căng lại: "Lộn xộn thế nào?"
"Các bạn học không nghiêm túc học hành như trước nữa, nói chung là không tốt ạ. Chị, chị đi chơi trước đi, tối về em kể với chị." Tiểu Mãn hơi căng thẳng.
Hứa Nam Nam biết, cô bé này cho dù có chuyện gì cũng không thích nói nhiều, lúc này cũng không tiện hỏi thêm, buổi tối trở về nói chuyện sau vậy.
"Được rồi, vậy em làm bài tập trước đi, tối chị về rồi nói."
Nhìn Hứa Nam Nam đi ra, Tiểu Mãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Nam Nam ra cửa, tung tăng thoải mái đi vào khu tập thể ủy ban huyện tìm Lâm Thanh Bách.
Vừa mới tới ủy ban huyện, đã thấy ở ngay cửa ủy ban huyện có hai người đang ồn ào đòi đi vào. Lão Kha cầm cán chổi lớn đứng chính giữa một cách khí thế hào hùng theo kiểu một mình canh giữ quan ải, vạn quân không thể phá mở.
Cho dù hai người kia có ồn ào, cũng không dám mạnh mẽ xông vào.
"Sao lại không cho chúng tôi đi vào đi, chúng tôi tới tìm nhà họ Lưu. Con gái nhà tôi đính hôn với nhà họ, chuyện này ai cũng biết. Vì sao lại không thể đi vào?" Hứa Kiến Hải tức giận nói.
Lão Kha nghiêm mặt nói: "Tôi không biết đấy, chúng tôi chỉ làm việc theo sắp xếp. Người ta không muốn gặp thì người canh cổng chúng tôi không được phép để người khác tùy tiện đi vào."
"Chúng tôi muốn gặp bộ trưởng Lưu, ông gọi một tiếng giúp chúng tôi đi." Hứa Kiến Hải nhượng bộ. Gã ta cũng biết nhìn thời thế, không dám đối chọi gay gắt với người làm cán bộ.
"Vừa nãy đã gọi rồi, nhưng người ta không gặp." Lão Kha không còn kiên nhẫn. Ông ấy không cho người lạ đột nhập vào bên trong khu tập thể ủy ban huyện.
Đang buồn bực, lại nhìn thấy Hứa Nam Nam đi tới, mặt mày lập tức rạng rỡ: "Đồng chí Vu, là tới tìm bộ trưởng Lâm sao, ở trong nhà đó, cả ngày nay không đi ra ngoài."
Ông ấy nói như thể Lâm Thanh Bách là oán phụ một mình trông đợi trong chốn khuê phòng vậy.
Hứa Nam Nam cười cười, trực tiếp đi vào bên trong.
"Nhỏ hai, nhỏ hai mày chờ một chút." Hứa Kiến Hải nhìn thấy Hứa Nam Nam được đi vào, vội vàng gào lên.
Hứa Nam Nam cũng không quay đầu lại. Cô cũng phải nhỏ Hai gì đó.
"Nhỏ hai, tao là chú hai của mày, nhỏ hai!" Hứa Kiến Hải muốn đi vào bên trong lại bị lão Kha nhanh chóng cản lại: "Làm gì vậy, muốn gây chuyện hả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận