Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 711

"Không vấn đề gì, đây cũng là trách nhiệm chúng tôi phải làm mà." Bác sĩ Từ cười, không nói nhiều nữa, cầm hồ sơ bệnh lý rồi rời đi.
Lâm Thanh Bách nhìn cô ta một cái, Hứa Nam Nam kéo anh lại: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, thấy bác sĩ này hơi lạ mặt."
"Trí nhớ của anh cũng tốt thật đấy, ở Nam Giang chỉ có những người này, anh có thể nhớ rõ hết được luôn à. Vị bác sĩ này mới đến đây không lâu." Hứa Nam Nam kể ra câu chuyện vừa nãy mình tán gẫu với Chu Phương ở trong phòng bệnh cho Lâm Thanh Bách nghe. Sau đó lại bùi ngùi nói đàn ông toàn là kẻ gia trưởng.
Lâm Thanh Bách cười nói: "Đâu phải ai cũng vậy, trong lòng anh, không có việc gì là quan trọng hơn vợ con anh hết."
Anh nghĩ đến đứa trẻ mềm mại như bông lúc nãy, tưởng tượng ra sau này con của mình và Hứa Nam Nam cũng sẽ là một đứa bé mềm mại như cục bông như thế, ôm trên tay mà không chút cảm giác gì cả.
Anh thở dài rồi nhìn chằm chằm Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam bối rối nhìn anh: "Sao lại nhìn em như vậy?"
"Sau này chúng ta sẽ sinh con gái trước." Lâm Thanh Bách kiên định nói.
Mặt của Hứa Nam Nam đỏ ửng lên: "Nói bậy gì chứ, còn chưa kết hôn mà, nói những chuyện này không phải là còn quá sớm hay sao."
"Cũng là chuyện sớm muộn thôi mà." Lâm Thanh Bách nói với vẻ dĩ nhiên. Con gái vẫn tốt hơn, trông giống Hứa Nam Nam vậy, mềm mại thì càng tốt nữa.
Hứa Nam Nam cũng chẳng muốn cùng anh nói về vấn đề này, nhéo vài cái vào cánh tay của anh: "Mau đi thôi, ông bà còn đang ở nhà đợi chúng ta đấy."
Bởi vì là mùa đông nên hai người cũng không đi xe đạp. Ở Nam Giang, Hứa Nam Nam cũng không có gì phải kiêng dè cả. Cô đeo khẩu trang và lấy tay đút vào túi của Lâm Thanh Bách, để anh sưởi ấm cho tay mình.
Lâm Thanh Bách thấy khuôn mặt mãn nguyện của cô, không nhịn được cong môi cười rồi sưởi ấm cho tay của cô. Hai người thân mật đi về nhà.
Gần tới cửa thì nghe trong nhà vọng lại tiếng nói chuyện, không phải là tiếng của ông bà Vu, nhưng lại là một giọng nói rất quen thuộc với bọn họ.
Hai người nhìn nhau rồi chau mày lại, sau đó thì cùng nhau đi vào trong sân.
Trong nhà, ông bà Vu đang ngồi trên bàn, Tiểu Mãn ngồi phía sau hai người họ, cùng chau mày nhìn về phía hai người còn lại đang ngồi ở cạnh bàn.
Hứa Nam Nam vào nhà, vừa thấy hai người này là trong lòng bùng lửa: "Hai người chạy đến nhà tôi để làm cái gì?"
Nghe thấy tiếng của Hứa Nam Nam, ông bà Vu như thể cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, hai ông bà cùng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam.
"Nam Nam và Tiểu Lâm về rồi à." Bà Vu cười nói.
"Ông bà ạ." Hứa Nam Nam bước vào, mắt thấy Hứa Mai Tử và Cao Kiến Quốc: "Hai người đến nhà tôi để làm cái gì vậy hả?"
Cao Kiến Quốc cười nói: "Tôi và Mai Tử đến hầm mỏ gặp bác cả, nghe nói hai người sắp kết hôn nên có lòng đến đây thăm. Dù sao cũng là họ hàng với nhau mà, cô nói xem có phải không?"
"Ai là họ hàng với mấy người chứ." Hứa Nam Nam bực bội nói. Cô không thể nào ngờ được hai người này sẽ chạy đến nhà cô.
"Hứa Mai Tử, quan hệ chúng ta đâu tốt đến thế. Cô cho rằng tôi quên chuyện cô hãm hại tôi trước đó rồi à? Bây giờ thì lập tức rời khỏi nhà tôi ngay, sau này không được đến đây nữa."
Hứa Mai Tử thầm cắn môi, trông thái độ của Cao Kiến Quốc, cô ta chỉ còn cách nhịn xuống: "Nam Nam, dù cho thế nào thì quan hệ họ hàng của chúng ta cũng sẽ không cắt đứt được mà. Chị và đồng chí Lâm cũng sắp kết hôn rồi đó, cũng nên đổi tính đi thôi."
"Hứa Mai Tử, cô cút ra khỏi nhà tôi!" Hứa Nam Nam nghiêm túc nói. Cô mới không rảnh mà đi nghe những lời nhảm nhí của Hứa Mai Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận