Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 562

Tối hôm qua, Tôn Hỉ Mai đã suy nghĩ hơn nửa đêm. Cô ta nhớ tới những năm tháng của mình và Lâm Thanh Bách, lúc mình một lòng một dạ ở bên Lâm Thanh Bách, thế mà bây giờ lại phải nhường anh cho người khác, có nghĩ thế nào cũng thấy không cam lòng.
"Cha, không phải trước đây cha luôn nói nếu mình vừa ý cái gì phải ra sức giành lấy nó sao, bây giờ con đang ra sức vì mình đấy. Hai người không thể cản con được đâu."
Tôn Bác Văn thấy cô ta như thế, vừa tức vừa đau lòng, nhịn cả nửa ngày mới không phát cáu: "Thế con còn muốn làm gì nữa, Lâm Thanh Bách cũng không ở lại thủ đô mãi được. Hiện giờ Lâm Trường Chinh cũng đã tỏ rõ thái độ, sẽ không ngăn cản bọn họ, con nói xem con tranh giành thế nào đây!"
"Cả ngày hôm nay con ra ngoài sắp xếp cả rồi, hai người không cần phải lo lắng." Mặt Tôn Hỉ Mai tràn đầy tự tin.
"Hỉ Mai, con sắp xếp cái gì?"
Bà Tôn lo lắng nói, con gái mình còn trẻ như thế, có thể có cách gì chứ.
"Hai người đừng hỏi, dù sao con cũng có sắp xếp của riêng mình."
"Được rồi, cha cho con thêm cơ hội lần này nữa, nếu còn không được nữa thì con buộc phải quên Lâm Thanh Bách đi." Tôn Bác Văn nghiêm túc nói.
Tôn Hỉ Mai cắn cắn môi, bướng bỉnh không đáp lại. Sao có thể không được chứ, cho dù có là một viên đá, cô ta cũng có thể làm cho nó nóng lên.
Bởi vì phải quay về Nam Giang, Hứa Nam Nam lại đến nhà họ Chu lần nữa để tạm biệt.
Lần này quay về, sau này không biết bao lâu mới có thể gặp lại nhau, cho nên Hứa Nam Nam vẫn có chút không nỡ.
Chu Vân Sơn biết cô phải rời đi sớm như thế, cũng không vui: "Hay là cháu ở lại thêm đi, dù sao nhà cũng không phải không có chỗ ở, để tên nhóc nhà họ Lâm kia về một mình đi."
Trương Văn Tú liếc ông ấy một cái: "Ngày hôm qua còn nói để con bé đừng ngày nào hay ngày nấy, bây giờ lại không cho con bé về. Bây giờ con bé vẫn còn là một công nhân, còn phải làm việc."
"Với cơ thể nhỏ bé này của con bé có thể làm gì chứ?" Chu Vân Sơn không cho là đúng.
Hứa Nam Nam cười: "Bác Chu, bác đừng xem thường bọn cháu như thế, ngay cả khi cháu không thể làm một viên gạch để xây dựng xã hội, thế thì cũng có thể làm một hạt cát chứ."
"Con bé này, tư tưởng giác ngộ cũng cao đấy." Chu Vân Sơn hài lòng, cảm thấy càng tiếp xúc với cô bé này càng cảm thấy cô hiểu chuyện. Một cô bé như thế, làm con gái của Vu Hải, Vu Hải cũng không thua thiệt gì.
Ông ấy thở dài nói: "Nếu như cháu đã nghĩ như thế, bác cũng không cản cháu. Thế nhưng sau này không thể không qua lại nữa, có chuyện gì thì cứ gửi điện báo tới cho bác, viết thư cũng được, lát nữa bác bảo cô Trương viết số điện thoại cho cháu. Sau này cứ xem như họ hàng thân thích, đừng khách sáo quá."
Hứa Nam Nam gật đầu: "Bác Chu, bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ thường xuyên gửi thư cho bác. Hơn nữa không phải trước đó cháu đã hứa sẽ mua rượu thuốc cho bác sao, chuyện này cháu vẫn còn phải làm chu đáo cho bác mà."
Chu Vân Sơn nghe thấy rượu thuốc, cười nói: "Nhắc tới rượu thuốc, mấy người bạn già của bác đều muốn có đấy. Cũng không biết ai truyền tin tới thủ trưởng, thầy thuốc bên cạnh lão thủ trưởng đó bảo là đồ tốt, thế là thủ trưởng cũng truy hỏi xem lấy từ đâu, còn nói sẽ cho người đi tìm. Một món đồ như thế, phải cung cấp cho mấy người già bệnh đau khắp người."
Hứa Nam Nam vừa nghe thấy thì ánh mắt lập tức trợn tròn, Người có thể để Chu Vân Sơn gọi là thủ trưởng, thế không phải chính là… Cô vô thức nhìn lên trần nhà.
Thấy cô khẩn trương như thế, Chu Vân Sơn cười ha ha: "Cái này có gì phải sợ chứ, cũng chẳng phải chuyện xấu. Bác cũng nói rồi, thứ này mua ở Thượng Hải, bảo bọn họ tự đi mà tìm. Chẳng qua lần này bọn họ nợ cháu một ân huệ, sau này có cơ hội có thể tìm bọn họ đòi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận