Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 448

"Nhỏ Hai mày đừng đi, chỉ cần mày giúp tao và anh Tùng thì tao sẽ không tố cáo mày, sau này chúng ta làm chị em dâu, tao còn có thể giúp đỡ mày."
"Chị đi tố cáo đi." Hứa Nam Nam thản nhiên vẫy vẫy tay. Đi thẳng vào hầm mỏ.
Vệ Quốc Binh còn lo lắng hỏi cô có chuyện gì, Hứa Nam Nam nói: "Chị ta rảnh quá không có chuyện gì làm thôi ạ."
"Đứa trẻ này, thật sự là không biết ơn, dù sao thì cũng là chủ nhiệm Hứa nuôi nó lớn đến nhường này. Chỉ có điều nó cũng không còn sống tốt được mấy ngày nữa, lần thi này nếu như thi không tốt, không lên được trung học phổ thông thì chủ nhiệm Hứa sẽ định đưa nó về quê."
Nghe được lời này, Hứa Nam Nam kinh ngạc nói: "Ông ta nỡ đưa những người cháu gái này về quê ạ?" Cô còn cho rằng Hứa Kiến Sinh định nuôi cả đời chứ.
Vệ Quốc Binh lúng túng nói: "Sao có thể không nỡ chứ, cô gái lớn như vậy rồi, cứ nuôi mãi cũng không hợp lý. Quan trọng là đứa nhỏ này không biết an phận cho lắm." Lúc thì đèo bằng xe đạp, lúc thì sáp vào người chỉ đạo viên Lâm.
Hứa Nam Nam thầm nói, chỉ sợ Hứa Kiến Sinh đồng ý đưa về nhưng Lý Tĩnh lại không đồng ý. Hứa Mai Tử sẽ không hiếu thuận với cô ta. Nếu như lúc này đưa Hứa Hồng đi, công sức của Lý Tĩnh sẽ đi tong đi mất một nửa.
Có điều chuyện nhà họ Hứa cũng không liên quan đến cô, tất nhiên cô cũng sẽ không để trong lòng.
Bởi vì là đầu tháng, buổi sáng phát lương và các loại phiếu, lương thực cung ứng. Lúc ăn trưa, Chu Phương hẹn cô đi tiệm cơm ăn một bữa ngon.
Không chỉ có cô, những nam nữ thanh niên chưa kết hôn khác cũng muốn đi cải thiện cuộc sống của ngày hôm nay.
Lý Vĩ Minh nói: "Hay là đến nhà anh ăn cơm đi, bảo mẹ anh làm chút đồ ăn ngon. Chúng ta mua chút đồ ăn về thì có thể nấu được thật nhiều. Đi quán cơm không kinh tế." Có ý định kết hôn nên anh ấy phải cân nhắc nhiều hơn. Định dùng những phiếu lương thực này để đến công đoàn đổi chút phiếu công nghiệp với đồng nghiệp khác, chuẩn bị đồ dùng để kết hôn. Những đồ vỏ chăn ga giường đều không có, không dựa được vào nhà mẹ đẻ của Chu Phương. Đồ cưới thì không thể có được rồi đấy, phải tích lũy từ bây giờ.
Nghe thấy Lý Vĩ Minh nói như vậy, gương mặt Chu Phương cũng lạnh xuống. Mặt mày sưng sỉa cúi đầu ăn cơm. Nhưng không nhắc đến chuyện đi tiệm ăn ăn cơm nữa.
Loại chuyện này, Hứa Nam Nam cũng không tiện nói ai sai ai đúng. Theo suy nghĩ của tương lai, suy nghĩ này của Chu Phương cũng không sai, nhưng Lý Vĩ Minh cũng suy nghĩ khá là thực tế.
Quay về văn phòng, trong lúc riêng tư, Hứa Nam Nam vẫn khuyên Chu Phương: "Hai người có ý kiến gì vẫn nên nói trước mặt nhau, cứ như này cũng không phải là cách. Anh Lý thực ra cũng suy nghĩ khá là thực tế, con người anh ấy làm việc cũng khá chu đáo như vậy nên tính hay suy xét nhiều cho mọi mặt."
Chu Phương không vui nói: "Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, anh ấy nghe sao. Cứ nói chị phải thay đổi chỗ này, phải thay đổi chỗ kia. Lúc bọn chị quen nhau, chị đã như thế rồi, sao trước đó cứ nhìn trúng chị."
Hứa Nam Nam quả thật cũng không biết tiếp lời kiểu gì, những thứ như vỏ chăn ga giường, cô còn có thể giải quyết giúp được. Nhưng những ngày dài về sau, vẫn là chuyện của hai người, người bên cạnh cũng không tiện nhúng tay vào.
Hứa Nam Nam không nhịn nổi nghĩ. Nếu mình và Lâm Thanh Bách sống cùng nhau, Lâm Thanh Bách sẽ thu xếp kiểu gì.
Khụ khụ khụ, sao lại nghĩ đến chuyện kết hôn rồi. Thật sự là nghĩ quá nhiều rồi.
Biết được Lâm Thanh Bách buổi chiều sẽ đến đón, Hứa Nam Nam chậm rãi thu dọn đồ đạc, đợi người trong văn phòng đi gần hết mới rời khỏi hầm mỏ.
Vừa đến cổng hầm mỏ, đã nhìn thấy Lâm Thanh Bách mặc áo sơ mi ngắn tay đang nói chuyện với chú Vệ. Hơn nữa lại không đi xe đạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận