Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 134

Hơn nữa hôm nay được chia lương thực, lại còn được chia hai mươi đồng tiền. Sau này cô muốn ăn cái gì ngon cũng không cần phải lén lút tìm cớ nữa rồi, cứ nói là dùng tiền của mình mua.
Bà Trần ở bên cạnh nói: “Nam Nam nói đúng đấy, phải chúc mừng một chút. Mẹ nói muốn đi cắt thịt, các con một hai cứ tiếc. Ngày mai nhà chúng ta lại ăn một bữa sủi cảo nữa, nhà chúng ta mua thịt, Nam Nam đưa theo Tiểu Mãn đến ăn.”
“Vâng ạ, ngày mai cũng có thẻ ăn sủi cảo thịt heo rồi.”
Hứa Nam Nam còn chưa nói lời nào, Tiểu Mãn và Thạch Đầu Mộc Đầu đã vui mừng làm ầm ĩ lên trước rồi.
Tiếng ồn ào của mấy đứa trẻ con rất lớn. nhà họ Hứa ở đằng sau cũng nghe thấy.
Bởi vì năm nay nhà họ Hứa được chia lương thực ít, cũng không chia được bao nhiêu tiền. Cho nên không có thêm đồ ăn, vẫn nấu cháo ngô ăn như thường ngày, nhưng mà bởi vì cháu trai trở về, cho nên bà Hứa có ruột đau cũng bảo người đem lương thực mới đi ép thành bột mì, làm riêng bánh bao bột cho cháu trai ăn.
Hứa Lỗi và Hứa Long mỗi người một chén lớn, Hứa Mai Tử và Hứa Hồng cũng được chia cho một chút. Hứa Linh ngậm ngón tay, đứng ở bên bàn nhìn xem.
Mấy đứa trẻ đang ăn ngon miệng thì nghe thấy nhà đằng trước đột nhiên kêu lên ăn sủi cảo, lập tức cảm thấy bánh bao bột trong chén cũng không ngon đến vậy.
Hứa Lỗi dứt khoát để cái muỗng xuống: “Cháu muốn ăn sủi cảo, lâu lắm rồi nhà chúng ta không ăn sủi cảo, Cháu muốn ăn sủi cảo thịt heo.”
Hứa Long cũng kêu lên: “Sao nhà chúng không có sủi cảo ăn, bà nội không thương chúng ta nữa rồi.”
Nghe các em trai ồn ào, Hứa Hồng đang ăn bánh bao bột cũng cảm thấy có chút khó chịu, chị ta được chia lương thực nên tự tin nói: “Dựa vào đâu mà nhỏ Hai có thể ăn sủi cảo, còn nhà chúng ta không thể ăn chứ.”
“Ồn ào cái gì mà ồn ào, không phải đã có đồ ăn rồi sao?” Ông Hứa quát. Vốn dĩ hôm nay trong nhà không được thuận lợi, đám trẻ còn ầm ĩ, ông ta hút thuốc cũng chẳng còn mùi vị gì nữa.
“Quát bọn trẻ làm gì, muốn ăn sủi cảo thì làm sao, có đứa trẻ nào không tham ăn đâu.” Bà Hứa không làm nữa, liếc mắt nhìn Lý Tĩnh một cái: “Nếu không phải năm nay trong nhà được chia lương thực không bằng lúc trước, tôi đã sớm đi cắt vài cân thịt về cho bọn trẻ ăn rồi. Hừ, nhà họ Hứa chúng ta đúng là xui xẻo, sao chổi cứ nối tiếp nhau.”
“Mẹ nói rất đúng, chị dâu à, nếu không phải do con nhỏ Hai hại thì tôi và mẹ cũng không phải chịu tội, trong nhà cũng sẽ không ngay cả một bữa sủi cảo cũng không thể nào cho bọn trẻ ăn.” Trương Thúy Cầm vẫn luôn ra vẻ đáng thương bắt được cơ hội cũng làm ầm lên.
Từ lúc đại hội xét xử công khai lần trước, sau khi cô ta đẩy bà Hứa ra, cô ta ở trong nhà không còn được như lúc trước nữa. Bà Hứa nhìn thấy cô ta thì sẽ mắng mỏ, có lúc còn véo cô ta. Hơn nữa vốn là công việc bà Hứa phải làm, nhưng cũng để cho một mình cô ta làm. Ngay cả người đàn ông của cô ta là Hứa Kiến Hải cũng ghét bỏ mùi hôi thối trên người cô ta, còn phân chăn ngủ với cô ta.
Trương Thúy Cầm sống quá khổ sở, nay tóm được cơ hội, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Lý Tĩnh.
Lần này hiếm khi bà Hứa không có phản bác cô ta.
“Có một số người, đúng là không hiểu chuyện, sinh ra một đứa con gái hại nhà chúng tôi trở nên thế này, mà còn không biết lỗi.” Trương Thúy Cầm cười trên nỗi đau của người khác nói.
Lý Tĩnh nghe thấy những lời châm chọc mỉa mai của cô ta, tức đến nỗi quai hàm đau nhức. Chỉ là người nhà họ Hứa không hề nói đỡ cho cô ta, nhất là ánh mắt của bà Hứa còn trừng cô ta, cô ta cũng chẳng dám phản bác lại câu nào, chỉ có thể căm hận đứa con gái của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận