Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 487

"Mẹ mày..." Hứa Kiến Hải giận đến mức suýt tắt thở. Sao lúc đó gã ta lại lấy về bà vợ ngu ngốc thế này!
Về chuyện công việc, Hứa Kiến Sinh không lùi bước nên cuối cùng vẫn giữ được công việc. Nhưng cũng hứa rằng, ngay khi đến tuổi nghỉ hưu sẽ để Hứa Lỗi vào thế chỗ ngay. Đây là hắn ta bảo đảm trước mặt lãnh đạo hầm mỏ.
Chuyện đã đến nước này, Hứa Kiến Hải cũng biết rằng tiếp tục dồn ép cũng không có ý nghĩa gì. Cũng không biết anh trai gã ta làm sao mà đã trở nên cứng rắn hơn rồi, trận đòn gã ta đánh Lý Tĩnh cũng không có tác dụng gì.
Quan trọng là chuyện của con gái phải nhanh chóng giải quyết.
Nếu phía nhà họ Lưu đã đồng ý hứa hôn, vậy thì lo liệu luôn chuyện hứa hôn. Đợi trở về thôn cũng lấy lại được chút mặt mũi.
Lâm Thanh Tùng trở lại hầm mỏ làm việc, cũng đã nghe những gì xảy ra sau đó. Nhưng nghe mọi người bàn tán chuyện này xì xầm, toàn bộ hầm mỏ đều xôn xao, trong lòng cảm thấy có gì đó không thoải mái.
Lúc ăn cơm trưa, người ở nhà ăn cũng đang nói về chuyện này.
Hứa Nam Nam đang nói với Chu Phương về việc sau khi phát lương thì đi ăn một bữa ngon. Nhìn thấy Lâm Thanh Tùng ở bên cạnh thất thần, cô nói: "Cậu sao thế, tiễn người lớn về nhà, đã bắt đầu nhớ rồi sao?"
"Không có gì." Lâm Thanh Tùng chớp chớp mắt: "Chuyện của Hứa Hồng, hai người nghĩ thế nào."
"Nghĩ thế nào được chứ, nếu thật là tự nguyện, vậy thì là lựa chọn của chị ta. Nếu là bị cưỡng bức, vậy thì người đàn ông kia đáng bị xử bắn."
Hứa Nam Nam nói. Chuyện của Đổng Vũ lần trước, cô hận không thể chết cùng với hắn ta luôn đấy.
Nhìn Lâm Thanh Tùng lại cúi gằm xuống ăn cơm, cô buồn bực nhướng mày. Hôm nay Lâm Thanh Tùng rất ít nói.
Buổi chiều tan tầm, vừa ra khỏi phòng làm việc thì nhìn thấy Lâm Thanh Tùng cũng bước ra, cũng không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Đang định bước qua đó thì nhìn thấy Hứa Hồng chạy tới.
Hứa Nam Nam mấy ngày gần đây đều không thấy Hứa Hồng, bây giờ nhìn thấy, đôi mắt chị ta sưng lên như quả hạch đào.
Không đợi Hứa Hồng bước đến, Lâm Thanh Tùng đã đi rồi. Thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn, Hứa Hồng cũng không dám đuổi theo, chỉ cắn răng, đôi mắt chứa đầy căm giận. Vừa quay người, nhìn thấy Hứa Nam Nam tiến tới, chị ta cắn răng nói: "Mày đừng đắc ý, tao bị Lâm Thanh Tùng hại, sau này mày cũng không có kết cục tốt đâu."
Hứa Nam Nam nhíu mày: "Không phải chị nói Lưu Hồng Quân sao, sao lại liên quan đến Lâm Thanh Tùng rồi."
"Không phải việc của mày, dù gì cũng không phải thứ tốt đẹp gì." Hứa Hồng giậm chân chạy về hướng kí túc xá.
"Lạ thật." Hứa Nam Nam nhìn theo bóng lưng chị ta, trong lòng có hơi không thoải mái.
Đến cổng hầm mỏ, Lâm Thanh Bách đã đợi ở đó, hình như còn nói chuyện với Lâm Thanh Tùng, nhìn thấy cô tới thì Lâm Thanh Tùng lập tức rời đi.
"Cậu ấy sao vậy?" Hứa Nam Nam hỏi.
Mắt Lâm Thanh Bách lóe lên: "Không có gì, giận dỗi thôi."
Hứa Nam Nam gật gật đầu, ngồi lên sau xe. Nghĩ đến lời của Hứa Hồng khi nãy, cô hỏi: "Hôm đó Thanh Tùng không hẹn Hứa Hồng thật sao, vừa rồi em còn thấy Hứa Hồng tìm cậu ấy. Nếu không hẹn thật, sao Hứa Hồng lại cố chấp như vậy."
"Em đừng quan tâm những chuyện này nữa."
"Em biết rồi, nhưng chuyện này..." Cô vẫn thấy không hợp lý.
Khi chiếc xe lướt qua Lâm Thanh Tùng, cô thấy biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Thanh Tùng có chút ngẩn ngơ, dường như đang nghĩ gì đó. Dứt khoát kéo áo Lâm Thanh Bách để dừng xe lại, cô nhảy từ trên xe xuống: "Lâm Thanh Tùng, chuyện của Hứa Hồng, không liên quan đến cậu thật chứ." Cô thật không hi vọng Lâm Thanh Tùng làm chuyện lưu manh.
"Không liên quan." Lâm Thanh Tùng nghe thấy tiếng của cô, lập tức giật mình. Tỏ ra trấn tĩnh nói.
Lâm Thanh Bách cũng dắt xe đi tới.
"Nam Nam, về trước thôi." Sau đó đưa mắt cảnh cáo Lâm Thanh Tùng. Lâm Thanh Tùng gây ra chuyện thế này, anh cũng không muốn để Nam Nam biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận