Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 83

“Chuyện nhà mấy người cũng lạ quá, một người ngoài như tôi cũng không nhìn nổi. Mọi người vẫn chưa biết đâu nhỉ? Tối qua hai đứa Nam Nam và Tiểu Mãn bị đuổi ra khỏi nhà, phải ngủ trong nhà gỗ ở nơi nuôi trồng trên núi đấy!”
Tống Quế Hoa vô cùng tức giận, giọng điệu nặng nề văng cả nước miếng lên mặt Trương Thúy Cầm.
Trương Thúy Cầm bị khí thế của cô ấy hù dọa lui về sau hai bước.
Người xung quanh nghe thấy chuyện mà Tống Quế Hoa nói, đều kinh ngạc nhìn hai chị em Hứa Nam Nam.
Hai đứa bé ngủ ở nơi nuôi trồng vào nửa đêm?
Không phải trong thôn không có trẻ con sống khổ, thậm chí có vài đứa mồ côi không cha không mẹ, cũng là đứa lớn nuôi đứa nhỏ. Nhưng có cả cha lẫn mẹ như hai chị em Hứa Nam Nam, hơn nữa cha là người có tiền đồ nổi tiếng ở trong thôn, điều kiện gia đình trong thôn cũng không tính là tệ, lại sống không tốt bằng trẻ mồ côi, các bà con cũng đều có ý kiến.
Lúc này người ta vẫn rất có tình người, không nhìn nổi, sẽ luôn nói hai câu.
“Đứa bé còn nhỏ như vậy, sao có thể ở bên ngoài?”
Người nói chuyện chính là một thím, cũng nuôi mấy đứa con, nhà nghèo, nhưng cũng không để con ra ngoài ở một mình.
“Đúng vậy, Thúy Cầm, nhà cô làm sao thế, kiểu gì cũng không thể để con cháu chịu khổ chứ.”
Mọi người mỗi người một câu thảo luận chuyện này, ngược lại còn phải sôi nổi hơn chuyện xây dựng đồng ruộng mà Hứa Căn Sinh tuyên bố trước đó.
Lúc này những người khác của nhà họ Hứa lại đứng không vững.
Trước đó Lưu Xảo nghe thấy chuyện Trương Thúy Cầm muốn để Hứa Nam Nam đi xâu dựng đồng ruộng cảm thấy có hơi không đáng tin, nhưng dựa theo cách nghĩ hại người chứ không hại mình để Trương Thúy Cầm thử xem, dù sao thành công hay không, cô ta cũng có thể nghĩ cách lấy được lợi, nhưng sau khi Tống Quế Hoa tới thì hướng đi của chuyện này đã không ổn nữa.
Cô ta lập tức đứng ra, xua tay nói: “Mọi người đừng hiểu lầm cha mẹ chồng của tôi. Họ cũng thật sự thương nhỏ Hai và nhỏ Tư, nhưng mà hai đứa bé này ngang bướng quá, nhất quyết đi ra ngoài ở. Tối qua cha mẹ chồng tôi đều lo lắng một đêm không ngủ.”
Trương Thúy Hoa cũng lập tức kịp phản ứng: “Đúng vậy, không phải chúng tôi đuổi đi, là tự chúng nó muốn đi, liên quan gì đến chúng tôi? Mọi người đừng nói lung tung.”
Hứa Kiến Bình luôn không biết nói chuyện cũng rất tức giận, cảm thấy chị em Hứa Nam Nam đang bôi nhọ, đổ tội cho người nhà: “Nhỏ Hai, sao mày có thể vứt bỏ lương tâm để nói chuyện thế hả? Tự mày muốn đi thì liên quan gì tới người nhà, sao có thể bôi nhọ người nhà.”
Hứa Kiến Hải cũng nói: “Nhỏ Hai, nếu mày muốn về nhà thì hôm nay dọn về đi, chắc chắn không ai nói gì mày.” Gã ta không ghét hai chị em như cô vợ Trương Thúy Cầm của mình, dù sao bây giờ nhỏ Hai về thì có thể làm việc, có thể kiếm công điểm, ở nhà chỉ thêm một đôi đũa, nên không cần gây chuyện quá đáng.
Gã ta cảm thấy hai chị em Hứa Nam Nam trải qua tối qua, chắc chắn cũng muốn về nhà. Thậm chí vừa nãy Tống Quế Hoa bất bình giùm, cũng là vì chị em Hứa Nam Nam muốn về nhà, nên ầm ĩ một trận để dễ về nhà thôi.
Hứa Nam Nam cũng không biết trong đầu Hứa Kiến Bình có nhiều suy đoán như vậy, dù sao cô chỉ có một suy nghĩ, đã đi thì chắc chắn không quay về. Sống ở đâu chẳng được, cô không thèm căn phòng tối nhỏ ở nhà ông Hứa.
Hứa Nam Nam nhìn mấy người: “Cháu không dám đâu, vừa nãy cháu nghe thấy thím Hai nói muốn cháu đi xây dựng đồng ruộng. Nếu cháu về, chắc chắn sẽ bị mọi người đưa đi xây dựng đồng ruộng. Cháu nhỏ thế này, còn mạng để về sao?”
Lúc này Hứa Kiến Hải cũng không đỡ nổi, hung dữ trợn mắt nhìn vợ mình. Vợ vừa gây chuyện, khiến bây giờ người nhà đâm lao phải theo lao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận