Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 219

Chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp, việc lớn biết chừng nào, còn lề mề như vậy. Một ngày chưa chuyển được hộ khẩu, người ngoài như cô ta cũng cảm thấy bất an.
Nếu đổi lại là người khác trong thôn chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp, trong lòng Lưu Đại Hồng còn có chút không vui. Nhưng đổi lại đứa trẻ như Hứa Nam Nam này, ngược lại cô ta lại cảm thấy vui. Dù gì mỗi lần Nam Nam về cũng mang lương thực cho cháu trai cô ta, con bé là đứa trẻ hiểu chuyện. Không giống như Hứa Kiến Sinh, cha cô, vào đến được thành phố mà mỗi lần về thôn, chẳng đem theo được cái gì. Lý Tĩnh thì còn như thể vợ quan hơn cả. Hơn nữa Nam Nam thế này là chuyển mình đấy, từ không thể thành có thể, quả thật là khiến người khác có hi vọng với việc vào được thành phố.
Nam Nam đã vào được thành phố rồi, trẻ con trong nhà nếu nỗ lực chút, phải chăng cũng sẽ có cơ hội vào thành phố luôn không.
Cách khích lệ thế này, cộng thêm cảm giác hóa thành phương hoàng bay lên cành cao như ở trong kịch, khiến người ta không thể đố kị nổi.
Chuyện tốt thế này, đội trưởng như Hứa Căn Sinh tất nhiên phải tuyên truyền rồi. Hứa Căn Sinh đi một chuyến đến đồng ruộng, thế là những người nông dân đang làm việc dưới đồng đều biết chuyện này cả luôn.
Đợi Hứa Căn Sinh đi rồi, mọi người đều bàn tán xôn xao, còn nhìn sang người nhà ông Hứa.
Lưu Xảo nắm chặt nông cụ trong tay, trong lòng cảm thấy áp lực nặng nề.
Chồng cô ta Hứa Kiến Bình nói: "Xảo, chuyện Hứa Căn Sinh vừa nói có phải thật không, nhỏ Hai… thành người thành phố rồi à?"
"Không phải Hứa Căn Sinh nói rồi sao, phải đưa con bé đó đi chuyển hộ khẩu." Lưu Xảo cau mày nói.
Hứa Kiến Hải cũng cau mày: "Con đấy làm thế nào mà đỗ được vậy?" Lại nghĩ đến điều gì đó: "Đến nhỏ Hai còn đã đỗ rồi, không lý nào đứa cả không được tuyển, đứa cả nhà tôi cũng lớp 9 rồi, sắp học đến trung học phổ thông rồi."
Hứa Kiến Bình nói: "Chúng nó chưa về, chắc là không thi rồi. Không phải vẫn còn đang đi học sao."
Nghe đến câu này, trong lòng Hứa Kiến Hải cảm thấy ngột ngạt đến cực hạn. Anh cả cũng thật là, cơ hội tốt thế này, sao không sắp xếp cho lũ trẻ đi thi chứ. Nếu như đỗ rồi, thì nhỏ Hai chả là cái gì.
Nghĩ đến đây, Hứa Kiến Hải đột nhiên nghĩ tới, không lẽ anh cả cũng nghĩ như vậy, lo lắng đứa cả đi thi rồi nhỏ Hai sẽ không đỗ được? Nếu thật là như vậy, thì tâm của anh cả cũng xấu quá.
"Xảo, em đi đâu đấy?"
Hứa Kiến Hải vẫn đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng hét của Hứa Kiến Bình.
Lưu Xảo để cái cuốc sang một bên: "Em về nhà một chuyến, lát nữa quay lại." Nói xong chạy một mạch về nhà.
Lưu Kiến Hải nhìn một cái, cũng đoán được cô em dâu này đi làm gì, cũng coi như không thấy gì, tự làm việc của mình.
Hứa Căn Sinh đến chính quyền địa phương chuyển hộ khẩu cho Hứa Nam Nam, cần chủ hộ Hứa Quý đi cùng. Thế là Tống Quế Hoa lại vội vã ra đồng làm thay cho Hứa Quý, để Hứa Quý đi cùng hai người.
Có người trong hộ khẩu nhà mình sắp vào thành phố làm công nhân, cho dù không phải con của mình, Hứa Quý cũng cảm thấy vinh dự. Cả quãng đường nụ cười trên mặt anh ta chưa từng biến mất. Gặp người quen trên đường thì luôn chào hỏi.
Hỏi đi đâu.
À, chuyển hộ khẩu. Trong hộ khẩu nhà chúng tôi có đứa trẻ sắp vào thành phố làm công nhân đấy. Công nhân thành phố chân chính.
Sau đó chỉ sang Hứa Nam Nam. Hứa Nam Nam phối hợp vẫy tay chào.
Hứa Căn Sinh chắp tay đi ở phía trước, nghe thấy âm thanh đắc ý của Hứa Quý, cảm giác răng cũng sắp tê hết cả rồi. Cũng đâu phải con gái anh ta, có gì mà kiêu ngạo chứ.
Người kiêu ngạo cũng nên là hắn, đây là người của thôn họ Hứa chúng tôi. Bước ra từ đội sản xuất chúng tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận