Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 323

"Chị đừng quan tâm em nữa, cứ để ông ấy lo việc học đi, dựa vào gì người khác được đi học mà em không được."
"Phải rồi chị ơi, chị nhỏ Cả lại về rồi đấy ạ, người đàn bà đó đích thân đến đón đó, còn nói không ít lời hay nữa đó. Em nghe thì hình như là người mà chị nhỏ Cả đang yêu đương vô cùng tốt. Chị, sau này chị đừng cãi nhau với chị nhỏ Cả nữa." Hứa Linh Linh có chút lo lắng. Người đàn bà đó nói người yêu của chị nhỏ Cả ghê gớm lắm, có thể ngang ngược ở khắp thị trấn, còn ghê gớm hơn cả quản lý mỏ nữa.
Hứa Nam Nam thấy cô bé cau mày y chang bà cụ non bèn cười nói: "Chúng ta không cãi nhau với cô ta, không sợ. Nếu cha em nói muốn lo chuyện đi học cho em thì em cũng đừng rảnh rỗi, khi về chị sẽ mang theo sách của Tiểu Mãn, lúc nào em rảnh thì đến phòng làm việc của chị tìm chị để lấy sách đọc nhé. Ôn tập sớm chút thì sau này mới có thể theo kịp tiến độ học tập được."
"Dạ." Hứa Linh nghiêm túc gật đầu. Cô bé cũng muốn học cho thật tốt, sau này thi đại học để được có triển vọng hơn cả chị nhỏ Cả.
Nhìn theo Hứa Linh đi về, lúc này Hứa Nam Nam mới thở dài nhẹ nhõm yên tâm. Nói thật thì tình cảm của cô đối với Hứa linh dĩ nhiên không bằng được tình cảm dành cho Tiểu Mãn. Chỉ là cô cảm thấy cô bé này đã gọi cô một tiếng chị, coi cô như chị ruột mình thì cô không thể để cô bé thất vọng được. Cũng không biết Hứa Kiến Sinh có đáng tin cậy không, cô vẫn phải chuẩn bị biện pháp sẵn sàng thôi. Dù sao Tiểu Linh chắc chắn là không thể nào về quê được.
Vừa ra khỏi mỏ thì nhìn thấy chú Vĩ đang nói chuyện với một người đàn ông. Người đàn ông đó cao gầy, trông có phần dinh dưỡng không đầy đủ, mặt mày còn ngốc ngốc.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam, Vệ Quốc Binh vẫy tay bảo cô đi đến: "Nam Nam, cháu biết người này không, anh ta cứ lang thang mãi ở cửa mỏ chúng ta, anh ta nói biết cháu, đến đón cháu tan tầm."
"Nam Nam, sao giờ này em mới tan làm, anh đợi em lâu lắm rồi đấy."
Hứa Nam Nam còn chưa nhìn rõ là ai thì người đàn ông này đã không vui nói.
"Anh là ai vậy?" Hứa Nam Nam khó hiểu nhìn hắn ta: "Tôi cũng đâu có quen anh."
Bởi vì hôm nay Đổng Vũ muốn đến đón Hứa Nam Nam, còn xin tan làm sớm, kết quả hắn ta lại không thể vào hầm mỏ, đứng đợi ở cổng chính cả buổi, còn bị người ta gặng hỏi, bây giờ Hứa Nam Nam lại nói không quen biết hắn ta, trong lòng lập tức cảm thấy bực bội: "Mẹ anh và quản lí xưởng Vu là đồng nghiệp cũ, trước đây từng đến nhà em rồi đó, mẹ anh muốn hai chúng ta hẹn hò, sao em lại không nhận ra anh?"
Hứa Nam Nam sững sờ. Đây là tên thần kinh nhảy ra từ góc nào?
Vệ Quốc Binh nhìn Hứa Nam Nam với vẻ mặt không dám tin, rồi lại nhìn Đổng Vũ. Mắt nhìn của Nam Nam sẽ không kém như vậy chứ.
"Anh nói linh tinh cái gì vậy, yêu đương gì, ai mà biết anh mọc từ đâu ra đây chứ." Hứa Nam Nam tức không chịu nổi, tuy rằng thời đại này giới nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời, nhưng sự ràng buộc đối với giới nữ cũng rất lớn, nếu danh tiếng bị tổn hại, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta nói này nói kia, đừng nói đến là chuyện yêu đương. Lúc này yêu đương đều là với mục đích đi đến kết hôn.
"Chú Vệ, cháu không quen người này, đây là tên lưu manh, khốn nạn." Hứa Nam Nam chỉ vào Đổng Vũ mắng. Mặc kệ mẹ anh ta là ai.
Vệ Quốc Binh vừa thấy thái độ này của Hứa Nam Nam thì biết rằng đây không phải có ý muốn yêu đương rồi. Anh ấy nói rồi mà, Nam Nam bây giờ không giống với trước đây nữa, muốn tìm đối tượng thì cũng phải tìm chàng trai tốt ở hầm mỏ, sao có thể tìm cái thứ có vẻ ngoài ngốc nghếch đần độn thế này được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận