Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 436

"Lý Tĩnh, cô nói cho tôi biết, tại sao nhà chúng ta lại trở thành như thế này hả. Trước kia không phải tốt lắm sao, tại sao hôm nay lại đến mức này chứ hả."
Trước đây nuôi năm đứa trẻ mà vẫn có thể êm thuận. Bây giờ Mai Tử cũng không cần gia đình phải gánh vác cho nữa, bốn đứa trẻ, sao mà càng ngày càng tệ đi.
"Chuyện này, không phải là do con nhóc Nam Nam gây ra sao, nếu không phải tại nó, nhà chúng ta cũng ở..."
"Chuyện này cô còn đổ lỗi cho người khác. Con bé không còn là người nhà chúng ta nữa, cũng không ở trong nhà chúng ta. Sao cô còn có thể đổ hết chuyện lên đầu người ta hả!" Hứa Kiến Sinh đau đầu nhìn cô ta.
Lý Tĩnh đỏ mặt: "Sao không được trách nó, những chuyện này chuyện nào mà không liên quan đến nó chứ."
Hứa Kiến Sinh tức đến mức đau tim, hắn ta hít sâu, nói: "Vậy được, tôi hỏi cô, tại sao lương thực không đủ ăn?"
"Nếu không phải tại con nhóc đó gây ra thì chỗ quê nhà chúng ta không phải có thể được chia lương thực nhiều thêm chút sao?"
Rầm…
Hứa Kiến Sinh đá lật cái bàn nhỏ, may mà chén đũa đều đang cầm trên tay, nếu không bữa trưa cũng sẽ tan tành theo đống chén đĩa bị Hứa Kiến Sinh đập vỡ rớt dưới đất.
Lý Tĩnh sợ đến mức không dám nói chuyện nữa.
Hứa Kiến Sinh tức đến mức xanh mặt, đứng lên nói: "Lương thực tháng này do tôi để lại, nếu cả nhà ăn tiết kiệm thì nhất định sẽ có thể ăn được đến khi lĩnh lương đầu tháng. Kết quả, chưa đến cuối tháng cô đã tiêu hết rồi, còn nợ người ta nhiều phiếu lương thực thế này. Còn phiếu thịt nữa chứ, nhà chúng ta có ăn thịt à?"
Môi Lý Tĩnh run rẩy, nhìn về hướng Hứa Hồng. Hứa Hồng ra sức lắc đầu nguầy nguậy.
"Sao, không dám nói à? Được, không nói cũng không sao. Nhưng mà sau này, cô sẽ không được quản lý tiền bạc và lương thực trong nhà nữa. Sau này nhà mình ăn bao nhiêu lương thực thì tôi sẽ mang bấy nhiêu về nhà, tiền và phiếu lương thực sẽ do tôi giữ hết."
Nếu không phải Hứa Linh không nói với hắn ta thì hắn ta thậm chí còn không biết rằng cả nhà hắn ta phải thắt lưng buộc bụng chỉ để cháu gái lớn đi cho đàn ông ăn đấy. Bọn họ không nói được chuyện như này, hắn ta cũng không lười phải nói. Mất mặt!
"Anh Hứa, em ở bên anh nhiều năm như vậy, chuyện trong nhà toàn do em phụ trách. Chúng ta không phải đang tốt lắm sao?" Việc quản lý tiền và lương thực là thứ để duy trì vị thế của cô ta trong nhà mà. Không cho cô ta quản, còn không phải là muốn mạng của cô ta sao?
Hứa Kiến Sinh tức đến bật cười: "Tốt lắm sao? Tốt chỗ nào? Cả nhà bị cô quản lý thành một đống mục nát. Nếu cô lại gây chuyện như thế này nữa thì cô về quê làm ruộng cho tôi." Trước đây để cô ta ở đây là để chăm sóc mấy đứa trẻ, chăm lo cho nhà cửa. Bây giờ nhìn xem, không thấy cái chăm sóc đó nó ở đâu cả.
Cùng lắm thì sau này sẽ đưa đám trẻ đến ăn ở nhà ăn.
Nghe Hứa Kiến Sinh nói thế, Lý Tĩnh không dám nói lại một câu nào nữa. Nếu Hứa Kiến Sinh thật sự để cô ta về quê, e rằng bà cụ sẽ đồng ý cả hai tay. Muốn quay về thành phố lại sẽ rất khó khăn.
Nghĩ đến cảnh bị bà cụ giày vò, còn phải ra đồng làm ruộng, chỉ nghĩ thôi đã thấy sống còn không bằng chết.
Hứa Kiến Sinh sải bước ra ngoài, Hứa Linh nhanh chóng theo sau.
Ánh mắt Hứa Long nhìn Lý Tĩnh có chút oán hận bất bình. Lúc chị gái cậu ta đưa phiếu lương thực cho anh Ngô Kiếm thì bị bác dâu cả vừa đánh vừa mắng mỏ. Tại sao đổi sang chị Hồng Hồng thì không nói gì cả. Thiên vị đến mức này, bị bác cả dạy dỗ là đáng đời.
Mặc kệ chuyện ầm ĩ trong nhà, cậu ta xoay người đi ra ngoài tìm Hứa Mai Tử ăn cơm. Nửa bát cháo không đủ để lấp bụng.
Hứa Lỗi thấy vậy cũng đi theo, tránh xui xẻo.
Hai đứa nhỏ vừa đi, Lý Tĩnh lau nước mắt hỏi: "Hồng Hồng à, cháu và con trai của thủ trưởng rốt cuộc như thế nào rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận