Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 482

Hứa Kiến Sinh sau khi nghe được chức vị của Lâm Thanh Bách thì ngỡ ngàng một hồi. Người yêu của Nam Nam thế mà làm chức không hề nhỏ.
Lý Tĩnh thấy hắn ta ngơ ngác thì lại gần hỏi: "Sao vậy?"
"Thanh niên vừa rồi là người yêu của Nam Nam."
Hứa Kiến Sinh nói với giọng thản nhiên.
Lý Tĩnh trợn trừng mắt: "Không, không thể nào." Người yêu của con nhóc kia không phải là một cán sự của ủy ban huyện thôi sao? Đùng cái lại biến thành bộ trưởng là thế nào? Bộ trưởng bộ vũ trang...
Cô ta bất chợt nhớ ra, bộ trưởng Lâm của bộ vũ trang là anh em của chỉ đạo viên Lâm mà, cũng là con trai nhà thủ trưởng. Vị bộ trưởng Lâm này còn là con của vị vợ cả trước kia sinh ra đó.
Con nhóc kia sao lại có thể tìm được một người yêu như vậy chứ?
Ở bên ngoài, Lâm Thanh Bách đang nghiêm túc nói chuyện với Lưu Kiến Quân.
Hai người là cấp trên cấp dưới, nhưng cơ hội ở cùng một chỗ để nói chuyện thực sự không nhiều lắm. Hiện tâm lý của Lưu Kiến Quân còn có chút mâu thuẫn, nhưng lại không thể không nể mặt mũi anh, chỉ có thể đứng nghe Lâm Thanh Bách nói chuyện.
Kết quả Lâm Thanh Bách đốt một điếu thuốc, hút một nửa rồi mà còn chưa nói câu nào, như vậy lại khiến ông ta vốn không có kiên nhẫn để nghe cũng cảm thấy sốt ruột.
Lâm Thanh Bách hút được một nửa điếu thuốc, thấy Lưu Kiến Quân bắt đầu đi qua đi lại mới lấy điếu thuốc trong miệng ra: "Trước kia ở tỉnh lỵ có một thầy giáo bị một học sinh nữ tố cáo tội quấy rối. Người thầy giáo này cực kỳ đứng đắn, nhưng tất cả mọi người lại tin lời của nữ sinh kia. Biết vì sao không? Thầy giáo này là một người thầy tốt, học sinh đến hỏi chuyện người ấy chưa bao giờ từ chối. Nữ sinh này thích thầy giáo mình, mỗi ngày đều chạy đến tiếp cận, thường xuyên gặp mặt như vậy, dù không có gì cũng bị người coi thành có quan hệ. Nữ sinh kia lại là con gái, là người bị hại, cho nên vụ tố cáo lập tức được xác định. Cuối cùng thầy giáo này rời xa vợ con, tự sát." Nói đến đoạn sau, giọng điệu anh bất giác lạnh lùng hẳn, khiến người nghe có chút sợ run.
Lâm Thanh Bách không hề nhắc đến Lưu Hồng Quân một chút nào, nhưng Lưu Kiến Quân càng nghe càng thấy đau đầu căng thẳng.
Người ta là đang ám chỉ ngay cả thầy giáo ngay thẳng còn bị kết tội, còn con trai ông ta thường ngày đã hay cà lơ phất phơ, lại còn hay gặp mặt Hứa Hồng. Thậm chí sau khi giáo viên trong trường biết chuyện này còn nói ra việc hai người hay cùng nhau trốn học chạy ra ngoài. Cái nồi này không thể quăng đi được.
Lâm Thanh Bách hít một hơi thuốc, thở dài: "Anh Lưu, anh cũng phải hiểu nếu như anh không ở chức vị này, nếu không phải do anh Cao nể mặt mũi của anh thì chuyện này đã sớm được quyết định rồi."
Đôi mắt Lưu Kiến Quân đỏ bừng.
"Chẳng lẽ phải bắt con trai tôi cưới con bé đó sao? Thằng bé nói không phải do nó làm. Nó không muốn cưới."
"Tôi nhớ rõ bây giờ Lưu Hồng Quân còn chưa đủ tuổi, không thể lĩnh chứng, cũng không thể kết hôn. Thôi thì cứ làm đính hôn trước, đợi cậu ta đủ tuổi rồi tính tiếp. Cậu ta hiện tại ở nhà tiếp cũng không ổn lắm, trực tiếp cho đi lính đi, rèn luyện một chút."
Nghe những lời này của Lâm Thanh Bách, sắc mặt của Lưu Kiến Quân mới tốt hơn nhiều.
Để ông ta chấp nhận một đứa con dâu như vậy là một điều không thể nào. Nhưng ý kiến của Lâm Thanh Bách rất hay, để con ông ta rời đi tránh một thời gian, đến lúc đó khoảng cách xa, trì hoãn được càng lâu càng tốt.
"Bộ trưởng Lâm, tôi nợ cậu một ân huệ."
Lâm Thanh Bách nhìn ông ta với vẻ mặt phức tạp, xoay người rời đi.
Lưu Kiến Quân cũng quay trở lại cục cảnh sát, nhìn Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh đầy chán ghét: "Việc này tôi cần suy nghĩ thêm. Chắc chắn sẽ cho mấy người một câu trả lời vừa lòng."
Mẹ nó, vụ thiệt này không thoát được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận