Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 74

Hiện giờ muốn thu mua cũng được thôi, phải lấy thứ đồ tốt hơn đi đổi. Nhưng cô lại không thể để lộ đồ vật của mình. Xem ra việc tìm nguồn hàng này vẫn cần phải tìm cơ hội.
Nếu không thì lần sau đi vào thành phố, mua một ít tem? Những năm 60 này có con tem nào khá đáng giá không nhỉ?
Bởi vì phát hiện chức năng mới, Hứa Nam Nam càng tỏ ra có niềm tin vào cuộc sống. Tinh thần cả người cũng thay đổi, buổi trưa cũng không dẫn Hứa Tiểu Mãn về nhà ăn cơm, mua mì ăn liền từ cửa hàng Taobao, dùng củi nấu một bình nước nóng, ăn mì trên núi.
Mùi thơm đó, hai người thèm ăn đều chảy nước miếng.
Hứa Nam Nam cũng nuốt nước miếng, trước đây cô không thích ăn mì lắm, cảm thấy không dinh dưỡng, ăn cũng không ngon. Bây giờ cả ngày ăn cháo ăn rau nắm, cho dù thỉnh thoảng ăn bánh khô bánh trứng gà và bánh bơ gì đó, cũng nhạt miệng, bây giờ thấy mì ăn liền thì chắc chắn nó là món ngon trên đời.
“Chị, thơm quá.” Hứa Tiểu Mãn nuốt nước miếng: “Lấy từ đâu vậy, sao trước đây chưa từng thấy.”
Lần này sau khi vào thành phố, cô bé cũng biết cha mẹ không tốt như cô bé nghĩ, tất nhiên cũng sẽ không cho cô bé và chị ăn đồ tốt như vậy.
“Lúc chị đi loanh quanh trong thành phố, thấy xã mua bán có bán, nhưng chắc bây giờ không bán chạy, nghe nói là tới từ thành phố lớn, chị dùng tiền mượn chú Căn Sinh để mua.”
Hứa Nam Nam cầm đũa khuấy đều sợi mì, mùi vị càng thơm.
Ngửi thấy mùi hương, Hứa Tiểu Mãn cũng không có tâm trạng hỏi nữa, cúi đầu kẹp một đũa lên ăn, cảm thấy ngon đến mức suýt nuốt luôn lưỡi.
“Ngon quá!”
“Ăn nhiều vào, chúng ta ăn hết.” Hứa Nam Nam cũng cúi đầu ăn.
Hai người ăn như hổ đói, rất nhanh đã ăn sạch.
Cũng uống sạch nước mì.
Hứa Nam Nam xoa bụng, cảm thấy rất thỏa mãn, cô không ngờ có một ngày cô sẽ nếm ra mùi vị hạnh phúc từ mì ăn liền.
Ăn cơm xong, Hứa Nam Nam rửa bát đũa, giấu chung với bình nước trong đống cỏ, ngẫm nghĩ sau này có thể thường xuyên ăn thêm ở trên này. Dù sao nhất định về sau có thể tìm được đồ có thể bán lấy tiền, đương nhiên phải nâng cao chất lượng cuộc sống thích hợp.
Thu dọn xong, Tiểu Mãn cũng không về, vẫn ở lại trong phòng viết chữ.
Buổi sáng Hứa Nam Nam đã cắt cỏ heo, buổi trưa lại đi cho heo ăn. Sau khi làm xong thì trông nom Hứa Tiểu Mãn, cô cũng vừa luyện chữ vừa dạy Hứa Tiểu Mãn học bài.
Làm mấy trang toán, Hứa Tiểu Mãn đột nhiên ngẩng đầu: “Sao hôm nay ông Hạ không tới?”
Nghe thấy Hứa Tiểu Mãn hỏi như vậy, lúc này Hứa Nam Nam mới phát hiện hình như hôm nay không hề thấy Hạ Thu Sinh tới. Bình thường Hạ Thu Sinh tới sớm hơn cô, nhưng hôm nay phân trong chuồng heo chưa được dọn, có thể thấy hôm nay ông ấy không tới.
Thật kỳ lạ.
Hứa Nam Nam cảm thấy kỳ lạ, dù sao thân phận như Hạ Thu Sinh không thể nào có ngày nghỉ. Hôm nay ông ấy không tới, nhất định là có chuyện gì rồi.
Lúc sắp tan ca, Hạ Thu Sinh vẫn không tới, trái lại có hai người trong thôn cầm giỏ trúc tới, gánh phân trong chuồng heo.
Hứa Nam Nam chạy tới, nhận ra là ông chú Hứa Nhị và ông chú Hứa Lục trong thôn, đây là dựa vào thứ hạng gia phả của thôn họ Hứa.
“Ông chú Nhị, sao hôm nay là các chú tới?”
“Là Nam Nam à, cháu vẫn chưa tan ca sao? Hôm nay ông Hạ bị bệnh, nghe nói đã nằm trên giường rồi, nên hai chú tới đây gánh phân bón. Cháu nói xem, những phần tử xấu này thật sự không dùng được nữa, làm việc không xong, bị bệnh thì rất nhanh.” Ông chú Nhị phàn nàn.
Hôm nay mọi người sắp tan ca, còn đang chờ phân bón, kết quả không thấy người họ Hạ đâu. Hứa Căn Sinh nghe vậy, bèn đến chuồng trâu tìm, phát hiện Hạ Thu Sinh lại bị bệnh nặng.
Mặc dù bên trên nói không cần đồng cảm với những phần tử xấu, nhưng người này không nhúc nhích được, họ cũng hết cách. Chỉ đành tạm thời cho người khác qua đây gánh phân, làm bù chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận