Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 687

"Không biết, có một số chuyện không phải chuyện chúng ta có thể biết được, vì vậy tốt hơn là không nên biết."
Chương Lỗi nghe anh nói như vậy thì biết đây là chuyện quan trọng, chỉ là khó mà nói ra thôi. Nghe vậy anh ta cũng không hỏi nhiều. "Bọn anh còn đỡ, chỉ là gần đây hình như người bên nhóm nhỏ học tập hỏi thăm chuyện của cậu. Nói ra thì chuyện này cũng do bác sĩ Tôn gây ra. Không phải cô ta luôn nhìn chằm chằm vào cậu đó sao, chuyện hai chuyến đi đến thủ đô của cậu đã bị cô ta theo dõi. Sau đó lại có người biết rằng cậu đã trở lại về thủ đô hai lần trong một khoảng thời gian ngắn. Lần này lại là chuyện thư viện… dù sao cậu đã nói không có gì thì tốt rồi. Anh cũng chỉ nói như vậy thôi."
Anh ta cười ha ha, cho dù không hỏi được điều gì, nhưng cũng coi như là nhắc nhở cho Lâm Thanh Bách. Anh ta cảm thấy Lâm Thanh Bách có thể để người khác nhìn ra dấu vết thì chắc chắn là chuyện tốt. Anh ta không thể xen vào chuyện tốt này, vậy ít ra cũng kết được vài thiện duyên.
Lâm Thanh Bách híp mắt cười cười: "Xem ra những người đó thật sự nhàn rỗi, cả việc tôi về thăm người thân cũng muốn hỏi."
"Rảnh rỗi quá chứ còn gì nữa." Chương Lỗi hút một hơi thuốc. Đôi khi một người phụ nữ cố chấp còn đáng sợ hơn một đặc vụ.
"Hỉ Mai, con thật sự không biết Lâm Thanh Bách làm gì ở Nam Giang à?" Ở nhà họ Tôn, sau khi nghe được một vài tin tức, Tôn Bác Văn trở về tìm Tôn Hỉ Mai để hỏi về chuyện của Lâm Thanh Bách.
Ở vị trí của Tôn Bác Văn, ông ta không thể biết được nhiều cơ mật, nhưng vẫn có thể biết được chút manh mối để lại của một số việc.
Ông ta chỉ biết dường như có liên quan đến bên Nam Giang, cụ thể thì ông ta không nghe ngóng được.
Ở phía Nam Giang, người duy nhất để ông ta phải theo dõi là Lâm Thanh Bách. Hơn nữa Lâm Thanh Bách còn trở lại thủ đô hai lần.
Tôn Bác Văn đã quen với việc nắm giữ một vài chiều hướng đại cục, nên đương nhiên ông ta hoàn toàn không thích cảm giác thiếu hiểu biết như hiện này. Đặc biệt là ngay cả Lâm Trường Chinh cũng biết mà ông ta lại không biết, cảm giác này rất không tốt.
Tôn Hỉ Mai ôm đầu gối ngồi trên sofa, không vui nói: "Sao con biết, cả ngày con chỉ ở trong quân khu tỉnh, con không biết gì hết."
Lần trước sau khi bị anh Thanh Bách mắng, cô ta vốn định đến bệnh viện ở huyện Nam Giang, nghĩ là tiếp xúc lâu dài thì sẽ có thể làm Thanh Bách rung động. Kết quả bên trên không phê duyệt, bắt cô ta phải ở lại trong quân khu tỉnh. Lần này mẹ cô ta dứt khoát giả bệnh để cô ta trở về. Bây giờ cô ta đã về mà còn lại hỏi cô chuyện của anh Thanh Bách. Rốt cuộc là có ý gì?
Tôn Hỉ Mai khó chịu trong lòng nên cũng không muốn nhiều lời.
Tôn Bác Văn nhìn con gái như vậy thì tức giận nói: "Cha cũng là vì gia đình này, thái độ con kiểu gì vậy?"
"Cha, vậy thái độ của cha đối với con thì sao. Con thích anh Thanh Bách, nhưng cha không đồng ý. Còn cả tên họ Cao mà cha suốt ngày bảo anh ta chiếu cố con nữa."
"Con thích ai cũng được, nhưng Lâm Thanh Bách thì không được. Nhà họ Tôn chúng ta với nhà họ Lâm không có khả năng làm thông gia." Tôn Bác Văn lạnh mặt nói. Bây giờ Lâm Trường Chinh đã nói muốn phân rõ giới hạn với ông ta. Tôn Bác Văn này cũng không phải người không có khí phách.
Tôn Hỉ Mai cắn môi không nói lời nào.
Thấy cô ta như vậy, Tôn Bác Văn cắn răng, không muốn nói nặng lời. Ông ta cau mày suy nghĩ, rồi mới thỏa hiệp nói: "Được rồi, cha đồng ý cho con về bên kia, cũng đồng ý cho con chuyển đến Nam Giang. Nhưng con cần phải nói hết cho cha chuyện của Lâm Thanh Bách."
Tôn Hỉ Mai nhíu mày: "Vì sao chứ, cha, con không đến đó để giám sát anh Thanh Bách đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận