Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 724

Sau khi ngắt điện thoại, ông ấy lập tức gọi điện thoại ra ngoài: "Tôi mặc kệ các anh dùng biện pháp gì, dù sao cũng phải tìm người về cho tôi. Những người được cử đi đó đang làm gì vậy hả? Bây giờ một chút tin tức cũng không có. Đúng, bên trên đã ra tử lệnh rồi, nhất định phải cứu được. Trước buổi trưa ngày hôm sau, tôi muốn biết kết quả."
Một loạt mệnh lệnh liên tiếp được đưa ra, người được sắp xếp ở các nơi lập tức hành động. Họ bắt đầu nhìn chằm chằm vào các cứ điểm như tuyến đường, nhà ga, bến cảng quan trọng…
Hứa Nam Nam không biết mấy người này muốn đưa cô đến đâu.
Bọn chúng trông chừng cô rất nghiêm ngặt, lúc đến chỗ rẽ sẽ làm cho cô bất tỉnh. Cô vô thức tiến vào cửa hàng Taobao. Sau khi tiến vào cửa hàng, cô bỗng phát hiện tuy rằng thứ thuốc đó có thể khiến cho cơ thể của cô choáng váng, nhưng cô vẫn có thể giữ được tỉnh táo khi ở trong cửa hàng Taobao.
Cô cũng không dám tỉnh lại ngay, vội vàng tìm vũ khí có thể dùng được ở trong cửa hàng. Dùi cui điện công suất lớn, kích điện...
Hứa Nam Nam không rõ những đặc vụ này.
Cô tự biết bản thân mình có mấy phân mấy lượng. Cô không biết sử dụng vũ khí có lực sát thương, không nhanh nhẹn bằng bọn chúng, sức lực không lớn bằng bọn chúng. Đầu óc cũng không bằng bọn chúng.
Chuyện duy nhất cô có thể làm vào lúc này là tự bảo vệ mình.
Nếu như bọn chúng muốn ra tay với cô, cô cũng sẽ không đến mức ngồi yên chờ chết.
Hứa Nam Nam chọn ra một đống vũ khí và đặt chúng vào trong cửa hàng của mình, chuẩn bị đến lúc đó có thể tùy thời sử dụng. Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại chọn thêm một bộ tóc giả, áo quần, giày, chỉ cần là đồ vật dùng được đều chọn rất nhiều.
Khi làm được một lúc, cô bỗng cảm thấy trên người đau nhói, vì vậy cô đã vô thức rời khỏi cửa hàng Taobao và tỉnh lại. Sau đó phát hiện mình đã bị trói lại.
Lúc này, cô đã không còn ở trên xe nữa mà ở trong một căn phòng. Một căn phòng mà ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có ánh sáng rọi xuống từ ô cửa sổ trên mái nhà. Chỉ bầu không khí này thôi đã khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Trong phòng chỉ còn lại một mình bác sĩ Từ.
Trên tay cô ta đang cầm một ống tiêm, rõ ràng cảm giác đau đớn vừa rồi của Hứa Nam Nam là do cô ta gây ra.
"Tỉnh rồi à?" Bác sĩ Từ mỉm cười, dáng vẻ hiền lành vô hại. Cô ta đặt ống tiêm sang một bên, rồi chắp tay đến gần Hứa Nam Nam và kéo một chiếc ghế ra ngồi đối diện cô.
"Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi nhỉ?"
Hứa Nam Nam ngây ra nhìn cô ta: "Nói chuyện gì?"
"Nói cho tôi biết, bọn họ đang nghiên cứu những thứ gì. Lấy những thứ đó từ đâu? Làm thế nào để có được những thứ đó? Bao gồm cả việc cô đóng vai trò gì trong chuyện này?"
Hứa Nam Nam không nói gì cả. Bây giờ chắc là cô vẫn còn ở trong nước. Mà mấy người này không vội vàng đi nước ngoài, rõ ràng là vì tình hình bên ngoài không dễ rời đi, thế nên mới gấp gáp muốn đào thông tin từ chỗ cô. Dù sao thì mang thông tin rời đi cũng dễ hơn nhiều so với mang một người đang sống sờ sờ theo cùng. Và nếu cô nói cho bọn chúng biết thông tin mà bọn chúng cần, vậy thì cái mạng này đoán chừng cũng sẽ không giữ được nữa.
Bác sĩ Từ cong môi cười: "Cô không nói chuyện cũng không sao, chúng tôi có biện pháp khiến cô phải mở miệng."
Hứa Nam Nam muốn nói rằng bất kể là tra tấn thế nào thì cô cũng có thể chịu được. Khi chưa lấy được bất kỳ thông tin nào từ chỗ cô, những người này chắc chắn sẽ không làm hại cô quá mức. Nhưng khi bác sĩ Từ lấy ra một con dao nhỏ và muốn chặt ngón tay út của cô, cô lập tức quýnh lên: "Tôi nói, tôi nói, nhưng cả ngày nay tôi chưa ăn uống gì. Muốn để tôi mở miệng, mấy người cũng nên cho một chút đãi ngộ chứ. Tôi không thấy được lòng thành của mấy người gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận