Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 464

Hứa Hồng cũng bị khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thanh Tùng dọa sợ, cười nói: "Anh Tùng, anh có biết không, em và anh là họ hàng đấy. Bà ngoại của anh là mẹ ruột của bác dâu em đấy."
Cái gì chứ?
Lâm Thanh Tùng cảm thấy chị ta đang nói luyên thuyên định nhấc chân rời đi, còn chưa đi được hai bước đã bị Hứa Hồng kéo lại. Cậu ta hất tay một lúc mới hất ra được: "Xin đồng chí nữ này chú ý một chút, đừng có mà động chân động tay."
"Em nói thật mà, anh Tùng. Hôm nay em mới nhìn thấy bà ngoại anh ở nhà em, chính là người bà mà hay đi cùng mẹ anh ấy, bà ấy đến nhà em tìm bác dâu em. Bác dâu em đã thừa nhận rồi, bà cụ ấy chính là mẹ ruột của bác dâu. Có điều bác dâu không nhận bà, em không nhìn nổi nữa, thế nên em mới đến đây thăm bà ấy rồi nói vài chuyện với bà ấy."
Nghe thấy Hứa Hồng nói như thế, da đầu của Lâm Thanh Tùng lại bắt đầu ngứa ran.
Cậu ta biết Hứa Hồng sẽ không dám nói bậy về chuyện này. Dù sao thì cũng là chuyện hỏi sẽ biết ngay. Nếu là vậy, ông và bà quả thật cũng có mối quan hệ gì đó với người nhà họ Hứa. Hơn nữa còn là ông bà ngoại của chị dâu tương lai của cậu ta.
Nếu như chị dâu tương lai của cậu ta không xích mích với nhà họ Hứa thì chuyện này còn là chuyện tốt. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã xảy ra như vậy rồi, rốt cuộc là có nhận ông bà ngoại hay không còn là một chuyện khác.
"Anh Tùng, anh cứ để em vào đi mà, em sẽ cẩn thận nói chuyện với bà." Hứa Hồng lấy lòng nói. Hiện giờ chị ta cần phải ra sức lôi kéo quan hệ với người lớn trong nhà, thế thì sau này mới có thể có cơ hội thân càng thêm thân về mối quan hệ này.
Lâm Thanh Tùng không vui, vừa nhìn đã biết là chị ta có chủ ý cả. Cậu ta dứt khoát lạnh mặt nói: "Không cần đâu, để tôi đi xem bà thế nào, còn không biết là lời cô nói có phải thật không nữa."
Nói xong nhanh chân bước vào sân.
Cũng không quan tâm đến Hứa Hồng đang kêu gào ở bên ngoài.
Trong phòng khách của khu tập thể, Lý Uyển đang rất tức giận. Thím Lý ra ngoài thì bà ta mới biết là đi tìm Lý Tĩnh. Chú Lý ấy vậy mà lại còn muốn giấu chuyện này. Nếu như không phải bà ta vừa nhìn là đã biết nói dối thì quả thật còn không biết chuyện này đâu.
Nghĩ đến hai con người này vì để đi gặp Lý Tĩnh vậy mà còn bắt tay lại với nhau để lừa bà ta, trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng bực bội.
Chú Lý u sầu không nói gì, thím Lý thì đứng bên cạnh ra sức lau nước mắt.
Lâm Thanh Tùng vừa bước vào cửa thì nhìn thấy cảnh này, vội nói: "Bà, có chuyện gì thế. Ai bắt nạt bà sao."
"Không, không có ai bắt nạt bà cả." Thím Lý lau nước mắt nói.
"Sao bà lại khóc ra nông nỗi này chứ." Lâm Thanh Tùng lau nước mắt cho bà ấy. Từ nhỏ cậu ta được hai người họ nuôi lớn, bọn họ chẳng khác gì ông bà ngoại ruột thịt cả. Nên cậu ta không thể nào nhìn nổi hai người họ chịu ấm ức.
Lý Uyển cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm nhìn hai người già họ chà đạp bản thân như thế nữa, nói: "Thôi bỏ đi, gặp thì cũng gặp rồi, cuối tuần này chúng ta sẽ rời đi."
Nam Giang này không thể nào ở lại thêm nữa. Bà ta không muốn Lý Tĩnh ấy lại bám víu lấy mình. Con nhỏ bội bạc ấy chưa từng làm được một chuyện tốt đẹp gì cả.
Lý Tĩnh và con gái cô ta, quả thật đúng là không cho bà ta sống không yên ổn mà.
Nghe thấy Lý Uyển muốn rời đi, Lâm Thanh Tùng giận một nỗi là không thể đốt pháo, còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy Lý Uyển nói: "Thanh Tùng, có phải là con cũng nên quay về rồi không?"
"Con không về, con ở lại đây với anh." Cậu ta kiên định nói. Anh cậu ta không ở trong thủ đô, cha mẹ họ nhất định sẽ lôi cậu ta ra làm mục tiêu, đến lúc đó chút tự do nào cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận