Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 76

Tình cảm duy nhất cô dành cho người nhà họ Hứa chính là ghét, giống như người ghét ruồi vậy. Trong mắt cô, những người nhà họ Hứa không khác ruồi.
Chẳng qua cô không thể đập chết những con ruồi này thôi.
Mà bây giờ cô có lối thoát rồi, cũng không muốn lãng phí thời gian ầm ĩ với người nhà họ Hứa, chỉ muốn yên lặng kinh doanh cửa hàng Taobao cho tốt, sau này có ăn có uống.
Thức ăn lên bàn, Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn cũng đi ra ăn cơm.
Vẫn là một người một muỗng, đến lượt hai chị em thì đều là nước cháo.
Hứa Nam Nam còn chưa lên tiếng, bà Hứa thì để xuống cái muỗng xụ mặt: “Theo lý là bây giờ Tiểu Mãn ăn cơm chùa, không cho ăn cơm tối, nhưng dù gì tao cũng là bà nội của chúng mày, cũng không thể nhẫn tâm không cho ăn, nhưng bắt đầu từ ngày mai Tiểu Mãn phải giúp đỡ làm việc. Nam Nam cũng vậy, bây giờ mày làm việc trên núi, lúc rảnh thì chặt củi đem về.”
Hứa Nam Nam nhìn nước cháo lưa thưa trong bát, cười khẩy nói: “Ý bà là nếu cháu và Tiểu Mãn không làm việc, thì không có cơm ăn? Nói cứ như trong nhà chỉ có Tiểu Mãn ăn chùa, không phải trong thành phố còn có mấy người sao?”
Bà Hứa chưa lên tiếng, Trương Thúy Cầm đã tức giận trước, lập tức vỗ bàn: “Sao chúng màu có thể so sánh với đám Hồng Hồng, mỗi ngày chúng nó đi học rất khổ cực, mày tưởng giống đứa quê mùa như mày.”
Nghe thấy lời của cô ta, Hứa Nam Nam vui vẻ: “Ý của thím Hai là, đi học khổ hơn đi làm. Vậy được, chúng ta không thể bỏ mặc Tiểu Mãn, cháu định đưa Tiểu Mãn đi học tiểu học. Con bé lớn như vậy, ở nhà thật sự không thích hợp.”
“Nhỏ Tư dựa vào đâu để đi học?” Trương Thúy Cầm nói.
“Hồng Hồng có thể đi học, Tiểu Mãn cũng đi được.” Hứa Nam Nam nghiêm mặt nói.
“Keng” một tiếng, bà Hứa tức giận ném cái muỗng vào trong nồi: “Tao thấy mày đang được nước lấn tới, tao bảo mày về làm việc, mày lại cho nhỏ Tư đi học. Một khúc gỗ như vậy thì đi đâu học? Đừng lãng phí lương thực trong nhà.”
Hứa Nam Nam cười châm chọc: “Không phải cháu bảo, là thím Hai bảo. Không phải thím Hai đã nói rồi sao, đi học mệt mỏi hơn làm việc, sao có thể chỉ để mấy người Hồng Hồng mệt.”
Hứa Nam Nam có miệng lưỡi bén nhọn, bà Hứa cũng không biết nói sao, trừng Trương Thúy Cầm, quay lại nhìn Hứa Nam Nam: “Tao không cho phép nó đi học, tao xem giáo viên nào trong thôn dám nhân nó! Cái nhà này do tao làm chủ, đừng cho rằng lần này cha mày không để mày lấy chồng thì mày được nước lấn tới, không coi tao ra gì. Chọc tới tao, cha mày nói chuyện cũng vô dụng.”
Hứa Tiểu Mãn kéo Hứa Nam Nam: “Chị, chúng ta không đi học nữa.” Người cả nhà đều trợn mắt nhìn cô bé và chị kìa.
Hứa Nam Nam không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm bà Hứa, không hề nhượng bộ.
Mặc dù cô sẽ không đối đầu trực diện với người nhà họ Hứa, nhưng cũng chắc chắn sẽ không lùi bước trước mặt những người này.
Bà Hứa trừng cô hồi lâu, cứ thế không thắng nổi Hứa Nam Nam, tức giận vỗ bàn: “Được, được lắm, bây giờ cứng cánh rồi nên không coi tao ra gì. Bà già này sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
Bà ta vỗ bàn vang loảng xoảng, những người khác cũng không thể ăn cơm nữa.
Đây là trò mà bà cụ thường dùng, lúc bế tắc sẽ khiến mọi người cũng khó chịu, tất nhiên sẽ có người ra mặt cho bà ta.
Ông Hứa là người không nhịn được đầu tiên, ông ta ghét phiền phức, đầu tiên là bà cụ cãi nhau với Hứa Nam Nam, không ảnh hưởng tới ông ta thì không sao, nhưng bây giờ khiến ông ta không yên ổn, ông ta cũng tức giận: “Nhỏ Hai, nói chuyện với bà mày kiểu gì thế? Cha mày cũng không có lá gan này! Tao nhìn bà mày nói đúng, bây giờ mày thật sự cứng cánh rồi. Được, nếu mày có bản lĩnh này thì cút ra ngoài đi, đừng ở nhà, đừng ăn cơm nhà nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận