Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 125

Mặc dù cô cũng có thể dạy, nhưng cũng chỉ là tùy tiện dạy viết chữ, dạy toán học, đâu có dạy tốt như giáo viên chuyên nghiệp. Hơn nữa cô thật sự tò mò, trình độ kiến thức của mình tương đương với trình độ nào ở thời đại này.
“Thầy Hạ!” Hứa Nam Nam rất cung kính mà gọi.
Hạ Thu Sinh mỉm cười gật đầu, trong lòng hơi rầu rĩ, đã lâu không có ai gọi ông ấy là thầy rồi.
Lúc ăn cơm tối, Hứa Nam Nam bèn nói chuyện học tập với Hạ Thu Sinh cho Hứa Tiểu Mãn.
Hứa Tiểu Mãn gật đầu: “Chị, em sẽ học thật giỏi.”
“Tiểu Mãn, có phải em vẫn nhớ chuyện người đó đánh em không?” Người đó trong miệng Hứa Nam Nam chính là Hứa Kiến Sinh, nhưng mà bây giờ hai chị em đều không muốn có quan hệ với nhà ông Hứa, thậm chí cũng không muốn gọi Hứa Kiến Sinh nữa.
“Chị, chúng ta không nhắc tới ông ta nữa, ông ta là người xấu.” Hứa Tiểu Mãn buồn bã nói.
“Vậy sao em lại không vui?”
Hứa Tiểu Mãn khịt mũi: “Chị, em nghĩ không ra, thím Quế Hoa thương anh Mộc Đầu và anh Thạch đầu như vậy, tại sao lại không có ai thương chúng ta? Trước đây em cho rằng cha không thích chúng ta, nhưng ông ta tốt hơn bà, ông ta không đánh chúng ta. Nhưng ông ta lại ra tay ác hơn bà! Chị, tại sao hai chúng ta là đứa bé không có ai thương? Chúng ta thật sự không phải là đứa bé ngoan sao?”
Cô bé này cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Hết cách rồi, có lúc cô cũng quên Tiểu Mãn mới chín tuổi. Nếu ở tương lai, thì cũng là đứa bé học lớp ba, cha mẹ đang cưng chiều, muốn gì cũng được.
Nhưng cô bé này lại sinh ra ở nhà ông Hứa, từ nhỏ đến lớn không sống tốt được một ngày. Có lẽ trước khi bị Hứa Kiến Sinh đánh, Hứa Kiến Sinh là hy vọng cuối cùng của cô bé, kết quả hy vọng này cũng tan vỡ trước mặt cô bé, cho nên đứa bé này bắt đầu mất tự tin.
“Tiểu Mãn, em tin chị, em là đứa bé ngoan, bằng không thím Quế Hoa, ông Hạ, bà Trần và cả thím Đại Hồng sẽ không giúp chúng ta. Người khác không thích chúng ta, chưa chắc đã vì chúng ta không ngoan, cũng có thể vì bản thân người ta không tốt. Tiểu Mãn, trong mắt chị, em chính là đứa bé ngoan nhất, hiểu chuyện nhất. Tiểu Mãn, có đứa bé hư nào lại bị thương chảy máu thay chị? Cho nên trong lòng chị, em tốt nhất, cũng khiến người ta thương nhất.”
“Chị, chị, sau này em chỉ có mình chị là người thân thôi.” Hứa Tiểu Mãn ôm Hứa Nam Nam khóc.
“Không khóc không khóc, sau này Tiểu Mãn nhà chúng ta còn phải làm người có ích, không thể để người khác chê cười. Buổi tối chị kể chuyện cho em. Đúng rồi, đúng rồi, hôm nay chị còn đến xã mua bán mua kẹo cho em, kẹo sữa thỏ trắng, chị đều mua hết.”
“Chị lại lãng phí tiền rồi.” Hứa Tiểu Mãn nhăn mũi nói.
Hứa Nam Nam hào phóng vung tay, giọng điệu đùa giỡn: “Không sao, chị không thiếu tiền.”
Lời này là thật, tập tem mà cô đặt trong cửa hàng lần trước đã được người ta mua rồi, bán được sáu nghìn tệ.
Thật ra Hứa Nam Nam biết, ở tương lai chắc chắn tập tem này không rẻ như vậy. Nhưng trước đây đồ trong cửa hàng của cô chưa từng bán giá cao, lo cao quá sẽ bán không được, cho nên cô chỉ đành hạ thấp giá xuống.
Nhưng với cô của bây giờ mà nói, sáu nghìn tệ cũng không ít.
Chờ qua mấy ngày cô còn định vào thành phố mua một bộ tem về nữa, thuận tiện đến chợ đồ cũ xem có gì có thể nhặt không. Không thể chỉ biết ngồi ăn, phải bắt đầu nghiêm túc làm lại nghề cũ thôi.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hạ Thu Sinh đã bắt đầu dạy Tiểu Mãn học. Giống như trước đó đã nói, lúc ăn cơm trưa, Hạ Thu Sinh ăn cơm xong từ sớm, thì lên núi làm việc, thuận tiện dạy học.
Hạ Thu Sinh xứng đáng là giáo sư của đại học tỉnh, dạy học vẫn rất khéo. Thiên phú của Tiểu Mãn cũng không được tốt lắm, nền móng cũng kém hơn bạn cùng lứa nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận