Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 803

Cậu ta vẫn luôn cảm thấy dường như Nhị Bảo biết được gì đó, sau đó người trong nhà ai cũng biết được gì đó… Thậm chí lúc ở sở nghiên cứu, cậu ta nhìn những sinh viên cười híp mắt với cậu ta, cũng cảm thấy nụ cười của đối phương ẩn chứa điều gì kỳ lạ.
"Giáo sư Lâm, sao vậy, mấy ngày nay không khỏe sao?"
Lúc xem tài liệu, Chu Thắng Nam đột nhiên đi tới, hỏi thăm với vẻ mặt đầy nghiêm túc. Lâm Thanh Tùng vô thức trả lời: "Không sao, tôi rất khỏe mà."
Cô ấy không phải là đang quan tâm mình chứ. Lâm Thanh Tùng nuốt ngụm nước bọt.
Chu Thắng Nam gật đầu: "Nếu đã không sao, vậy hy vọng giáo sư Lâm có thể chú tâm một chút, dẫu sao thì hạng mục này có liên quan đến dự án hàng không của chúng ta. Anh cũng là cốt cán trong này, đừng cứ chểnh mảng, sẽ ảnh hưởng tiến độ."
Cô ấy vừa nói xong thì đẩy gọng kính lên, xoay người đi thảo luận vấn đề với học trò của mình.
Lâm Thanh Tùng ngẩn ngơ nhìn Chu Thắng Nam đang làm như không có chuyện gì. Người phụ nữ này có ý gì đây? Ăn sạch rồi mà không chịu thừa nhận có đúng không! Ngày hôm kia là ai nắm cổ áo của cậu ta rồi đẩy ngã xuống giường, là ai đã hôn cậu ta chứ. Là ai, là ai? Đồ phụ nữ lạnh lùng vô cảm.
Lâm Thanh Tùng rất chắc chắn, mình không thích người phụ nữ tên là Chu Thắng Nam này. Cậu ta chán ghét người phụ nữ này.
Còn ghét hơn hồi trước nữa. Thế nên cậu ta mỗi ngày mới chịu không nổi đi nhìn Chu Thắng Nam làm những việc khiến cậu ta thấy ghét hơn nữa. Từ sở nghiên cứu đến phòng làm việc, một nửa thời gian tròng mắt đều dính lên người Chu Thắng Nam.
Ngay cả học trò của cậu ta cũng hiểu nhầm: "Giáo sư Lâm, có phải thầy cũng cảm thấy giáo sư Chu rất xinh không. Bọn em cũng cảm thấy cô ấy rất xinh, lại có khí chất nữa. Đồng chí nữ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang giống như cô ấy rất khó tìm đấy ạ."
"Có xinh sao, sao tôi không thấy vậy." Lâm Thanh Tùng nói với vẻ chướng mắt.
"Vậy sao?" Sinh viên không tin, nếu không xinh thì cả ngày thầy nhìn cái gì vậy chứ. Nếu trông giống như Trư Bát Giới thì thầy có nhìn không?
Chu Thắng Nam cũng nhận ra ngày nào Lâm Thanh Tùng cũng nhìn cô ấy, sau một tháng trời bị Lâm Thanh Tùng nhìn, buổi tối cô ấy đến phòng tìm Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng vừa mở cửa thì nhìn thấy cô ấy, cậu ta giật mình.
Chu Thắng Nam nghiêm mặt bước vào, một chân đạp cửa, nắm cổ áo của cậu ta kéo về phía trước.
Lâm Thanh Tùng chưa kịp phản ứng đã bị cô ấy kéo đi.
Hai người mặt kề mặt gần mười phút. Thấy đôi môi trước mắt đến gần, Lâm Thanh Tùng cảm thấy đối phương có thể sẽ hôn cậu ta, thế là cậu ta nhắm mắt lại.
Chu Thắng Nam quả nhiên đến gần, nhưng không có chạm vào, hơi thở hai người phả vào nhau, Lâm Thanh Tùng căng thẳng đến nỗi thở gấp.
Chu Thắng Nam cong môi, nói từng chữ một: "Giáo sư Lâm, mấy ngày nay nhìn anh luôn không có tinh thần gì cả, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai đừng để bị phân tâm nữa." Nói xong cô ấy buông Lâm Thanh Tùng ra, sửa sang lại trang phục, sau đó mở cửa rời đi.
Lâm Thanh Tùng che trái tim đang đập nhanh của mình lại, lỗ tai và cổ của cậu ta cũng đỏ lên.
Cô gái lạnh lùng vô cảm này, cẩn thận kẻo không gả đi được đấy!
Mà Chu Thắng Nam bị trù ẻo là không gả đi được đã bắt đầu đi xem mắt.
Trong sở nghiên cứu ngoài hai người trẻ tuổi bọn họ thì còn có một số giáo sư già. Những giáo sư già tuổi tác đã lớn, ngoại trừ làm nghiên cứu thì cũng có thú vui là làm mai mối.
Mấy người già cỡ này, dĩ nhiên quen biết toàn những người trẻ tuổi có tài.
Cô gái trẻ lớn tuổi như giáo sư Chu được xem là tâm điểm chú ý tìm đối tượng yêu đương.
Trong văn phòng, một giáo sư bậc cô thím nói: "Tiểu Chu à, tuy là cháu còn trẻ tuổi, cũng là một thanh niên có triển vọng ở cộng đồng nghiên cứu khoa học, nhưng con gái dù có thành công thì cũng cần phải kết hôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận