Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 370

Nhiều tiền thế này, mua gì giờ nhỉ. Hồi trước còn tiếc tiền mua túi hiệu, giày hiệu, quần áo, đồ trang sức. Bây giờ có thể mua sắm thỏa thích rồi.
Dạo hơn nửa ngày, Hứa Nam Nam thoát khỏi Taobao, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Trên thế giới đáng thương nhất là, có tiền mà không có chỗ tiêu... Đáng buồn nhất là, có chỗ để tiêu, cũng không thể tiêu.
Bôn ba vài ngày, ôm một "khoản lớn", cuối cùng cô cũng về tới huyện Nam Giang.
Trước tiên là đưa những thứ hàng xóm nhờ đến. Hứa Nam Nam mới về nhà, ở cửa chợt bắt gặp Lý Kim Hoa đi tới từ phía đối diện, còn tưởng sẽ lại ầm ĩ một trận, ai ngờ Lý Kim Hoa lại như chuột thấy mèo, nhanh chân bỏ chạy ra xa.
Hứa Nam Nam buồn bực đi vào sân.
Bà Vu đang làm giày cho hai chị em, thấy Hứa Nam Nam đã về, tinh thần cực kì hứng khởi, ngay cả giày cũng không kịp xỏ, đứng dậy bước tới nhìn Hứa Nam Nam: "Cuối cùng cháu cũng về, cũng phải vất vả mười ngày rồi. Ăn cơm không, trông gầy xọp cả rồi. Để bà đi nấu gì đó nhé."
"Bà, cháu không đói đâu, xem quà cháu mua cho hai ông bà này." Hứa Nam Nam cười nói.
Cô lấy bộ quần áo mình mua cho bà từ trong túi ra. Màu xám đậm, áo khoác ngắn có hàng cúc thêu hoa mai.
Bà Vu nhìn nó, thích thú vuốt ve không buông tay, nói: "Sau này không cần lãng phí như thế nữa đâu. Bà đã lớn tuổi rồi, còn mặc quần áo mới làm gì."
"Ai nói thế ạ, bà vẫn còn trẻ lắm. Mấy bà cụ trên Thượng Hải đều mặc kiểu thế này đấy bà."
Bà Vu nghe thế, cười híp cả mắt.
Yêu thương đứa trẻ này đúng là không uổng công.
Lúc bà Vu mặc thử áo xong đi ra, ông Vu cũng vừa về, nhìn thấy quần áo Hứa Nam Nam mua, cũng lẳng lặng mặc vào.
Nói mới nhớ, đúng là mấy năm nay hai người không còn mặc quần áo mới nữa. Cũng không phải không mua nổi, mà là không muốn mua, cũng không có ý định đó. Bây giờ có cháu gái mua thì phải khác chứ.
Ông Vu đang định ra ngoài đi khoe thì bị bà ấy vội kéo lại.
"Lại đi ra ngoài làm gì, đến đó lại mời gọi Lý Kim Hoa đến nữa à."
Cái kính lão lần trước kia đã dẫn người tới rồi. Sau đó chọc ra không ít chuyện.
Ông Vu nói: "Sợ gì, bây giờ bà ta cũng đâu dám ngang ngược nữa. Con gái mình cũng không muốn nhận. Bây giờ con trai về nhà cũng không muốn gặp nốt. Nghe nói Đổng Vũ ầm ĩ trong nhà suốt ngày. Mấy ngày nay cổ tay Lý Kim Hoa bị kéo trật trật cũng đâu đó hai lần rồi đấy."
Đúng là gia môn bất hạnh.
Bà Vu không khỏi thở dài.
Hứa Nam Nam thầm nghĩ, cho dù là như vậy thì cũng không đến mức nhìn thấy cô là chạy chứ. Kỳ lạ.
Hôm sau, Hứa Nam Nam phải đến bưu cục lấy hàng.
Lần này mua hơi nhiều đồ bảo hộ lao động, Hứa Nam Nam cũng không tiện đem về, bèn tìm bưu cục trên Thượng Hải gửi về.
Dù sao thời đại này có gì thì dùng cái đó để giải quyết thì không nhất thiết việc gì cũng phải nhờ đến Taobao.
Lấy hàng xong, Hứa Nam Nam dùng điện thoại của bưu cục gọi điện cho bên hầm mỏ, bảo họ tới đây vận chuyển chuyển hàng về.
"Ê, đồng chí son môi."
Hứa Nam Nam đang chờ ở cửa, bên cạnh chợt vang lên giọng nói quen thuộc, và cả kiểu xưng hô quen thuộc.
Hứa Nam Nam nhìn sang, quả nhiên là tên vuốt tóc ngược. Cô rủa thầm trong lòng, đúng là vận xui tám kiếp. Thế mà lại gặp được người này.
Cô giả vờ như không quen, thu lại tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Lâm Thanh Tùng thấy cô không nhìn mình, lập tức sát lại gần, quơ quơ trước mặt cô: "Đồng chí, cô không nhận ra tôi à, trước đây chúng ta từng gặp rồi, mua son môi ở Thượng Hải, giường nằm trên xe ấy." Nhìn đồ lao động trên người Hứa Nam Nam, cậu vui mừng nói: "Hóa ra cô làm việc ở mỏ sắt Nam Giang à."
Lâm Thanh Tùng cảm thấy mẹ nó đúng thật là quá có duyên. Gặp ở Thượng Hải, gặp ở thành phố An Nam. Bây giờ ở thị trấn Nam Giang cũng gặp.
Nhất định là duyên phận rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận