Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 442

Ngay cả Tiểu Điền đang bưng đồ ăn ở bên cạnh cũng không dám lại gần. Có chuyện gì vậy? Không phải chỉ mới đi dọn món lên thôi sao, làm sao mà lại ầm ĩ thế này rồi?
Đang do dự không biết có nên đi sang hay không thì thấy ở cửa có ba người đi vào, mắt cô ấy trừng to lên, lớn tiếng nói: "Dì Lý đến rồi ạ."
Lâm Thanh Tùng nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía cửa, vừa vặn nhìn thấy mẹ mình dẫn theo ông Lý và bà Lý vào.
Lý Uyển không ngờ dẫn theo chú Lý và thím Lý ra ngoài ăn cơm mà còn có thể gặp được cảnh tượng như vậy. Nhất là còn bắt gặp được vẻ mặt âm u của con trai bà ta, khiến người làm mẹ như bà ta cũng cảm thấy có chút xa lạ.
Lại nhìn cô gái đang khẽ mím môi lại đứng bên cạnh Lâm Thanh Tùng. Nữ đồng chí kia vừa nói gì nhỉ, bắt cá hai tay?
Hứa Nam Nam cũng nhận ra Lý Uyển. Cũng không phải là do cô có trí nhớ tốt, mà là do trời nắng nóng như vậy mà vẫn mặc bộ quân phục dài tay nên ấn tượng khắc ghi quá mạnh.
"Thanh Tùng, bọn con đang ầm ĩ vậy, ở bên ngoài mà cũng không chú ý gì cả." Lý Uyển không vui nhìn con trai, rồi lại nhìn những người đang xem trò vui bên cạnh.
Lâm Thanh Tùng nhíu mày, cảm thấy hôm nay mình đúng thật là chọn ngày không tốt. Cứ tưởng mình đang giúp anh trai, nhưng hóa ra lại bị hố như vậy. Chưa kể việc đã bị Hứa Hồng phá rối rồi còn đụng phải ba người này.
"Không có việc gì đâu mẹ. Con còn có việc nên phải đi trước. Mấy món trên bàn này mọi người ăn đi ạ." Anh trai cậu ta không muốn để cho mẹ cậu ta biết về cán sự Vu.
Hứa Nam Nam cũng không muốn ở lại nữa, đặc biệt là sau khi nhìn thấy dì mặc quân phục này, cảm thấy thế giới này thật quá nhỏ bé. Đi một vòng, thế mà hóa ra lại là mẹ của Lâm Thanh Tùng và cũng là mẹ kế của anh Lâm.
Chuyện gì thế không biết nữa.
Đeo túi lên định theo Lâm Thanh Tùng rời đi. Vừa đến cửa thì Lâm Thanh Bách mặc áo sơ mi trắng, quần quân đội, giày da nhẹ nhàng khoan khoái bước vào.
Hai bên đụng mặt nhau, Lâm Thanh Tùng che mặt. Anh à, sao anh lại đến đây vào lúc này chứ?
Lâm Thanh Bách thấy hai người bước ra cũng hơi ngạc nhiên. Sau khi tan làm, anh vội vàng trở vào nhà tắm rửa, thay quần áo, thuận tiện sửa sang lại tóc tai. Cả người sạch sẽ mát mẻ rồi anh mới vội vàng chạy sang đây. Sao vừa mới đến thì đã đi ra rồi. Không phải đã ăn xong rồi đấy chứ.
Trong phòng, Lý Uyển cũng nhìn thấy Lâm Thanh Bách, cười nói: "Thanh Bách cũng đến à, đúng lúc quá, mọi người cùng nhau ăn cơm đi."
Lâm Thanh Bách cau mày.
Lý Uyển đi tới, cười với Hứa Nam Nam: "Đồng chí này, hay là chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé? Tôi vừa rồi có nghe nữ đồng chí kia nói, người yêu của cô là cảnh sát phải không? Thanh Tùng nhà chúng tôi mời ăn tối, sao có thể chỉ mời mình cô thôi được, thế thì quá thất lễ rồi. Hay là mời người yêu cô cùng đến ăn tối nhé."
"Mẹ, mẹ đang nói bậy cái gì vậy." Lâm Thanh Tùng nóng nảy nói.
Rồi cậu ta lại hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Hồng đang không dám nói gì.
Hứa Nam Nam mím chặt môi, cô có thể nhìn thấy được trong mắt mẹ Lâm Thanh Tùng mang theo đôi phần khinh thường. Như thể cho rằng cô là loại người bắt cá hai tay vậy.
"Không cần đâu, tôi không có người yêu nên không cần ăn. Nhà mọi người ăn đi." Nói xong thì cô đeo túi xách bước ra ngoài.
"Nam Nam." Lâm Thanh Bách bước tới, một tay nắm lấy cánh tay cô.
"Thanh Bách, con đang làm gì vậy, chú ý một chút." Lý Uyển nhíu mày nhắc nhở.
Lâm Thanh Bách lạnh mặt nói: "Nam Nam không có người yêu gì cả. Cảnh sát kia là do trước đây có chút hỗn loạn nên giúp con đến đón Nam Nam. Về phần Thanh Tùng là nó đang giúp con mời Nam Nam ăn cơm."
Lý Uyển kinh ngạc nói: "Ý của con là sao?"
"Như dì nghĩ." Lâm Thanh Bách lạnh lùng nói xong thì kéo Hứa Nam Nam rời đi thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận