Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 284

Lần này bà Hứa không đi làm ầm như lần trước nữa. Lần trước bà ta đã chịu thiệt, biết có làm loạn cũng vô dụng. Bà ta chỉ bảo Hứa Kiến Hải đến chính quyền địa phương để hỏi thăm, rốt cuộc là chuyển hộ khẩu như thế nào.
Sao người khác không làm được chuyện này, mà vào tay hai con bé này lại dễ dàng như vậy. Có phải tổ tiên nhà họ Hứa phù hộ sai người rồi không.
"Chẳng lẽ chuyện nhà cửa không thành sao?" Bà Hứa suy xét nói.
Lưu Xảo cũng nhíu mày. Từ sau lần cô ta lên thành phố vẫn chưa có tin tức gửi về, không biết chuyện đó có thành công không.
Cô ta đã nghĩ ổn thỏa rồi, nếu căn nhà kia thật sự đến tay thì chỉ có thể là của Long Long, dù sao sau này Hứa Lỗi sẽ tiếp quản ban của Hứa Kiến Sinh, không thể chỗ tốt gì cũng đều để cho cậu ta cả. Hứa Kiến Sinh không có con trai, căn nhà này ngoài cho con trai của cô ta thì không có khả năng cho người khác.
Vậy nên cô ta rất tích cực với việc này, lần trước lên thành phố, cô ta còn mang bà Hứa ra để trấn áp Hứa Kiến Sinh. Cô ta nhận ra Hứa Kiến Sinh hơi không vui, thậm chí còn có chút ý kiến. Nhưng cô ta không rảnh để mà lo, dù sao chỉ cần việc này thành công là được.
Bây giờ xem ra, dường như lại có thêm vấn đề.
Một lát sau, Hứa Kiến Hải chạy về với khuôn mặt đầy vẻ tức giận.
Bà Hứa vội kéo gã ta hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Hai con súc sinh này thật sự muốn chối bỏ tổ tiên. Vậy mà lại đi làm con nuôi nhà người khác, làm con cháu nhà người ta."
"Cái gì?"
Lúc này ngay cả ông Hứa cũng không bình tĩnh được. Cháu gái nhà họ Hứa đi làm con nuôi của nhà người ta?
"Thật không, ai mà muốn nhận hai đứa mang xui xẻo đầy mình này làm cháu gái chứ." Bà Hứa không tin. Ngay cả bà ta còn chướng mắt, người thành phố còn có thể coi trọng hai con bé này sao? Hơn nữa muốn nhận con nuôi thì cũng nên nhận con trai, sao lại nhận nuôi con gái. Cho dù nhận nuôi con gái thì cũng không nên là hai con nhóc này, không đứa con gái nào có thể tốt bằng nhỏ Cả và nhỏ Ba cả.
Hứa Kiến Hải nghiến răng nói: "Con cho người ta hai điếu thuốc, moi móc nửa ngày người ta mới nói. Người nhận nuôi là vợ chồng công nhân viên trong thành phố, không có con cái nên muốn nhận nuôi bọn nó. Trong giấy chứng nhận trên thành phố có viết rõ ràng rành mạch."
"Ôi mẹ ơi, đúng là hai thứ đáng chết, vô lương tâm. Đi làm cháu gái nhà người khác thật sao?" Bà Hứa khóc ròng nói.
Ông Hứa hút một hơi thuốc lá sợi, nhíu mày nói: "Thằng hai, không phải chuyện con nuôi nên để người lớn hai nhà thương lượng sao, nhà chúng ta còn chưa đồng ý, việc này có thể thành à?"
"Ba, hộ khẩu nó có cùng một hộ khẩu với chúng ta đâu."
Ông Hứa sững sờ, sau này hai đứa cháu gái lớn sẽ không phải con cháu nhà họ nữa à? Mà sẽ là cháu gái của người ta?
Trong lòng ông ta chợt thấy não nề, cảm giác như thiếu vắng một thứ gì đó. Giờ phút này ông ta mới nhận ra rằng, hai đứa trẻ đã sống với mình bao nhiêu năm thật sự sẽ không bao giờ trở về mái nhà này nữa. Sẽ không gọi ông ta là ông nữa.
Lưu Xảo sầm mặt: "Bây giờ đã là con nuôi rồi, chúng ta không quản được nữa. Nhưng chuyện nhà ở vẫn chưa có tin tức, ngày mai con sẽ lên thành phố một chuyến để xem tình hình phía anh cả."
Trên mặt bà Hứa có vẻ hơi do dự. Bây giờ bà ta ước gì không có tin tức từ thằng cả cho rồi. Không có tin tức luôn là tin tốt. Nếu chuyện nhà cửa không suôn sẻ, thì thằng ba sẽ như thế nào?
"Mẹ, dù sao cũng phải đi xem đi." Lưu Xảo thấy bà ta do dự thì cười như không cười nói.
Bà ta nhấp nhấp miệng, tức giận nói: "Con muốn đi thì đi đi, đừng trì hoãn công việc ngoài đồng là được."
Trương Thúy Cầm thấy Lưu Xảo sắp vào thành phố mà mình không thể đi, trong lòng có chút không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận