Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 272

Ông Vu vô cùng vui mừng, xúc động đến nỗi mắt đỏ cả lên.
Sau này, ông cũng sẽ là người có cháu gái rồi, lại còn là hai đứa!
Việc nhận nuôi không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn được. Việc sang tên căn nhà này thì có thể. Dù gì cũng sẽ nhận nuôi, căn nhà này để tên ông Vu là tốt nhất, đến khi ấy hộ khẩu của Tiểu Mãn cũng có thể chuyển qua đây.
Khi làm xong việc sang tên chuyển nhượng, đến khi ấy nhà họ Hứa mới nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Mỏ sắt Nam Giang.
Lý Tĩnh cãi vã ầm ĩ với người ta ở phòng nhân viên. Buổi chiều, sau khi nghe được sự việc, cả Hứa Hồng và Hứa Mai Tử cũng trở về giúp bà ta làm ầm ĩ. Bọn họ muốn lấy lại căn nhà.
Đáng tiếc rằng đối phương cũng không phải người đơn giản.
Hôm qua Hứa Căn Sinh vừa mới nộp đơn thì có người đi tìm Lý Thành Văn gây sự về chuyện này ngay.
Sau cùng, Lý Thành Văn đã trực tiếp chia căn nhà ấy cho hai gia đình. Hai gia đình này đều là vợ chồng công nhân viên, cha mẹ họ đều đã làm việc ở hầm mỏ cả đời người. Anh chị em trong nhà thì đông, đừng nói đến việc kê giường, đến chỗ nằm còn không có nữa. Đôi vợ chồng trẻ bình thường sẽ ở phòng ký túc đơn, khi nào được nghỉ, người lớn trong nhà lại dẫn trẻ con cháu ra ngoài đi dạo thì mới có cơ hội để cho đôi vợ chồng trẻ hâm nóng tình cảm.
Lần này vừa nghe thấy có nhà thì chạy ngay tới kể khổ. Lý Thành Văn trong lòng phân vân, đưa nhà cho ai cũng không tốt, những chủ nhiệm trưởng ban kia, có nhà rồi, nhưng lại chê nhà nhỏ, ở không được rộng rãi thoải mái, nhưng suy cho cùng vẫn có thể ở. Bên còn lại là những người công nhân trẻ, đang trong giai đoạn khó khăn. Buổi tối anh ấy mở một cuộc họp để chia căn nhà ấy ra. Việc này giải quyết khó khăn cho công nhân mỏ, lãnh đạo kia cũng không dám chia lại nữa. Hơn nữa, người ta còn giải quyết vấn đề khó khăn của hai gia đình, đương nhiên sẽ hơn hẳn việc để một gia định chiếm.
Những người lấy được nhà đều hiểu đêm dài lắm mộng. Buổi tối thì đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chỉ đợi nhà Lý Tĩnh rời đi, bọn họ sẽ trực tiếp chuyển vào. Còn những đồ mà Lý Tĩnh chưa dọn xong cũng không động đến, chất sang một bên là được.
Hai gia đình ấy cũng không ngờ rằng nhà Lý Tĩnh lại quay lại đòi nhà. Bây giờ nhà đã về tay rồi, đương nhiên sẽ không muốn từ bỏ, hai bên lại làm ầm ĩ lên.
Lý Tĩnh dắt theo hai đứa cháu gái, cãi nhau cả nửa ngày trời cũng không cãi lại đám người bọn họ. Hơn nữa phía bên mỏ quả thực đã chia nhà cho bọn họ rồi, có cãi nữa cũng chẳng còn sức cãi.
Thấy Hứa Kiến Sinh vẫn đứng một bên hút thuốc, cô ta tức phát khóc chạy qua lôi kéo Hứa Kiến Sinh: "Anh, sao anh có thế không lo chuyện này chứ. Nhà của chúng ta sắp mất rồi. Là do con khốn đó, nếu không phải do nó thì chúng ta cũng sẽ không mất nhà. Hay là chúng ta đến tìm con nhỏ đó đi anh."
Hứa Kiến Sinh hít một hơi thuốc: "Cô đi đi, tôi không đi."
"Sao anh có thể không đi được chứ, nhà này anh là chủ, anh còn không quản mọi chuyện thì em có thể làm gì chứ?" Lý Tĩnh khóc nức nở nói.
Hứa Mai Tử và Hứa Hồng có chút lặng người đứng một bên.
Thấy Hứa Kiến Sinh thờ ơ không quan tâm. Trong lòng Hứa Mai Tử cũng bắt đầu suy tính.
Cái nhà này, không ở được nữa rồi.
Lý Tĩnh khóc một hồi lâu Hứa Kiến Sinh mới hút xong điếu thuốc: "Sao cô không làm chủ được chứ? Gia đình này không phải do cô quản lý sao? Còn chuyện căn nhà, không phải do cô làm loạn lên hả, bây giờ cô đã hài lòng chưa?"
Thấy Hứa Kiến Sinh trách mình về chuyện, Lý Tĩnh phút chốc trở nên kích động: "Sao anh có thể trách tôi chứ? Rõ ràng là nó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận