Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 702

Hơn nữa ông ta phải hỏi Hỉ Mai cho rõ, chuyện này rốt cuộc là thế nào. Sao lại làm ầm ĩ thành thế này.
Ông ta cũng không hồ đồ, cái tội danh đội trên đầu này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng không nhất thiết phải vì chuyện của Hỉ Mai mà liên lụy khiến ông ta mất chức. Hơn nữa còn không có một ai nói đỡ cho ông ta.
Tôn Bác Văn này lăn lộn bao năm nay không đến mức không biết gì cả. Chuyện này có chút kỳ lạ.
Rốt cuộc trong chuyện này còn ẩn chứa việc gì đó mà ông ta không rõ.
Phía bà Tôn cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho Tôn Hỉ Mai. Kết quả khi vừa nghe phải về thủ đô, Tôn Hỉ Mai không nghe theo, trực tiếp tắt điện thoại.
Thấy điện thoại bị tắt ngang, bà Tôn cũng quýnh đến mức đỏ này.
Cô con gái này đúng là bị chiều hư rồi.
Tôn Bác Văn vừa nghe, dứt khoát không quan tâm nữa. Bây giờ ông ta tự lo cho mình còn chưa xong, cũng không quản nổi cô ta nữa. Dù sao Cao Kiến Quốc cũng là do một tay ông ta cất nhắc, không đến mức sẽ thay đổi nhanh như thế. Con bé ở đó, có lẽ cũng tốt hơn là về thủ đô để nhìn sắc mặt người ta.
Sau khi Tôn Hỉ Mai tắt điện thoại thì đi tìm Cao Kiến Quốc, kết quả Cao Kiến Quốc lại không ở phòng làm việc, cô ta vô cùng tức giận.
Đợi cô ta đi rồi, Cao Kiến Quốc mới từ phòng bên cạnh bước ra, híp mắt nhìn cổng khu tập thể.
Người phụ nữ này tạm thời không dùng được rồi, phía Hứa Mai Tử thì lại có chút tác dụng.
Hứa Nam Nam ở Nam Giang nên chuyện ở thủ đô và tỉnh đều không ảnh hưởng gì đến cô. Nhưng vì thời tiết ngày càng trở lạnh, hầm mỏ cũng bắt đầu bận rộn hơn.
Bụng Chu Phương ngày càng lớn, không làm được việc gì, công việc phải để Hứa Nam Nam và Lưu Song Song cùng nhau gánh vác. Hơn nữa phía tuyến đầu cũng đã dần dần dừng việc đào quặng, quản lí mỏ Cao nhân cơ hội này muốn tổ chức học tập cho mọi người.
Nhiệm vụ của Hứa Nam Nam càng thêm nặng nề.
Buổi chiều lúc tan làm, Hứa Nam Nam ngồi trên xe mà mệt đến mức mơ mơ màng màng. Lâm Thanh Bách cảm thấy xót, muốn nói cô đừng làm việc nữa, nhưng lại hiểu tính cách của cô không phải là người sẽ ngồi ở nhà rảnh rỗi.
Nhớ đến sắp tới ngày kết hôn rồi, nhà cửa cũng nên sắm thêm nội thất, Lâm Thanh Bách lại dự định để tự mình ôm đồm. Nhưng nghe vợ của cục trưởng Cao nói, việc này đều là đồng chí nữ đi chọn. Dù gì sau này những đồ nội thất đó cũng là mặt mũi của người phụ nữ, bọn họ phải thích mới được.
Lâm Thanh Bách nói: "Mấy hôm nữa chúng ta đi chọn nội thất đi."
Hứa Nam Nam tựa vào vai anh ừ một tiếng.
"Em xem ngoài tủ quần áo và sofa, còn gì cần mua nữa không?" Anh và Hứa Nam Nam bây giờ ai cũng bận, không có nhiều thời gian lên tỉnh.
Hứa Nam Nam nghe xong, mới hỏi: "Mua nội thất làm gì?"
Lâm Thanh Bách thẳng lưng và dừng xe lại, quay đầu nhìn cô: "Em quên rồi à, qua hai tháng nữa là chúng ta sẽ kết hôn mà." Khi nói đến hai từ kết hôn, tim anh bỗng trào lên một cảm giác khuấy động khó hiểu.
Hứa Nam Nam bấy giờ mới giật mình nhớ ra.
Sắp kết hôn rồi.
Cô xoa đầu, đều tại thời gian này bận quá. Việc nọ việc kia, ngay cả việc mình sắp kết hôn cũng quên. Mặc dù đột nhiên cảm thấy hơi vội quá, nhưng cô cũng không thể để Lâm Thanh Bách cảm thấy cô không để tâm được, cô kéo áo Lâm Thanh Bách: "Nhớ mà, ý em là, không cần phải mua nhiều nội thất thế đâu, đủ dùng là được rồi." Khụ khụ, cô khách sáo thôi, đừng nói không mua nữa mà, tốt nhất đồ nội thất gì cũng phải mua một bộ. Mười năm sau này bọn họ sẽ không thể xa xỉ được. Phải nhân lúc này sắm sửa cho nhà cửa đầy đủ chút.
Lâm Thanh Bách cũng không muốn tiết kiệm, nội thất trong nhà là thể diện của phụ nữ, mặt mũi của vợ anh sao có thể để người khác xem thường được. Bắt buộc phải mua, phải mua đồ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận