Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 807

Lâm Thanh Tùng ưỡn ẹo là thế, nhưng thực ra trong lòng đã nảy ra suy nghĩ này. Một người hơn ba mươi tuổi thì sẽ không thật sự hồ đồ, bản thân muốn cái gì cậu ta vẫn rất rõ ràng.
Cậu ta lắp bắp nói: "Theo đuổi như thế nào đây, thái độ bình thường cô ấy nói chuyện với mọi người chưa bao giờ khác cả."
Hứa Nam Nam chống má, đánh giá Lâm Thanh Tùng. Cuối cùng có người trị cậu ta rồi.
Vì để giải quyết vấn đề cá nhân của chú em chồng quá lứa, thế là cô giúp cậu ta đưa ra cách: "Đồng chí nữ thích gì nhất? Đương nhiên là đồng chí nam một lòng một dạ rồi. Nhìn anh trai cậu thì biết, anh ấy biết thương yêu và bảo sao làm vậy, cậu cứ làm theo y hệt. Trước tiên cậu cứ theo đuổi dữ dội vào, sau đó nói với cô ấy chỉ cần cô ấy đến với cậu, cô ấy nói một cậu sẽ không nói hai, cô ấy đi đông thì cậu không đi tây. Nói chung là cô ấy có đánh cũng không đánh lại, có mắng cũng không mắng lại."
Lâm Thanh Tùng mặt không cảm xúc nhìn cô, đây là sống không bằng chết.
Hứa Nam Nam nghiêm túc nói: "Cậu tự nhìn xem rồi làm đi, đồng chí nữ mà, đương nhiên cần dỗ dành rồi. Dù sao thì cậu cứ việc dỗ dành cô ấy trước rồi tính sau." Còn về sau đó, người ta chắc chắn có thể làm cho thằng nhóc như cậu nghe lời.
Nghe Hứa Nam Nam nói vậy, Lâm Thanh Tùng mới nhẹ nhõm. Không phải là dỗ dành thôi sao, vậy lời dỗ dành có thể cho là thật được sao. Đương nhiên không thể. Trước kia cậu ta nói nhiều là thế, có ai còn cho là thật đâu. Dù sao cứ dỗ dành trước rồi nói sau, cậu ta là người giỏi dỗ dành người khác nhất.
Thế là tối ngày hôm đó, Lâm Thanh Tùng trở về sở nghiên cứu với ý chí chiến đấu sục sôi.
Buổi tối lúc đi ngủ, Hứa Nam Nam hăng hái kể cho Lâm Thanh Bách nghe chuyện này. Cô cảm thấy lần này Lâm Thanh Tùng có thể thành công.
Điều khó khăn nhất đối với người tính tình buông thả như Lâm Thanh Tùng chính là thu lại tính tình đó. Cho dù người khác thích cậu ta, cậu ta cũng sẽ không thoải mái sống mãi với người đó. Thế nên gặp phải giáo sư Chu có thể xử lý Lâm Thanh Tùng đến mức khiếp nhược như vậy, Hứa Nam Nam cảm thấy định mệnh của Lâm Thanh Tùng thực sự đã tới rồi. Cậu ta cuối cùng cũng hết buông thả rồi.
Lâm Thanh Bách đang đọc sách, nghe cô kể xong, cười mỉm nói: "Sao em nhận định là đồng chí nữ đó có ý với Lâm Thanh Tùng? Lỡ như em ấy theo đuổi đến nỗi người khác ghét mình thì sao."
"Sao lại thế được chứ?" Hứa Nam Nam chắc chắn: "Nếu không có ý, đồng chí nữ người ta có cho cậu ta cơ hội hôn không? Em nói anh nghe, đồng chí nữ bình thường ai cũng giữ mình cả đấy, nếu không có ý với đồng chí nam thì sẽ không tùy tiện chấp nhận cho đồng chí nam tiếp cận mình đâu, cho dù là xum xoe nịnh bợ cũng vô dụng. Huống hồ còn chủ động hôn cơ mà. Nếu đổi lại em bị người khác nói vậy, đừng nói là chủ động hôn, em sớm đã tay đấm chân đá cậu ấy rồi."
Lâm Thanh Bách nghe xong, mắt hiện lên vẻ sâu xa. Sau đó cười tít mắt nhìn Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam nhíu mày nói: "Sao lại nhìn em như vậy?"
Lâm Thanh Bách thuận tay ôm chặt Hứa Nam Nam vào lòng: "Anh đột nhiên phát hiện một chuyện quá chừng lắm."
Hứa Nam Nam hỏi: "Chuyện gì thế?"
Lâm Thanh Bách lật người lại đè cô dưới thân mình: "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện anh sắp làm bây giờ."
Mãi đến ngày hôm sau tỉnh dậy, Hứa Nam Nam cũng không biết chuyện mà Lâm Thanh Bách nói là gì, có điều rất nhanh cô đã quên đi chuyện này, chỉ quan tâm đến tiến triển của Lâm Thanh Tùng.
Công việc vất vả như vậy, dù sao phải có chút niềm vui chứ.
Trong sở nghiên cứu, Lâm Thanh Tùng lại vuốt tóc ngược, lần nữa thể hiện dáng vẻ đẹp trai nhất thời thanh niên của mình.
Thế mà Chu Thắng Nam dường như hoàn toàn không hề nhận ra vẻ đẹp trai phong độ của cậu ta, không nhìn lấy một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận