Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 70

Mặc dù mọi việc đã lắng xuống, nhưng Hứa Nam Nam vẫn đi đến nhà Hứa Căn Sinh một chuyến nói cảm ơn, lần này cũng chẳng có thứ gì tốt để cho, chỉ là nói lời cảm ơn suông. Cô vẫn hiểu được đạo lý tế thủy trường lưu, nếu như cho nhiều, nuôi lớn lòng tham của người ta thì không tốt. Thứ gọi là lòng người chính là thứ khó nắm giữ nhất.
May mà Hứa Căn Sinh cũng là một người không ghi thù, vả lại bà Hứa là bà Hứa, hắn ta không đến nỗi tính toán chuyện này lên người Hứa Nam Nam. Dù nói thế nào đi nữa thì đây cũng là một đứa trẻ đáng thương. Hắn ta không giúp đỡ được nhiều, cũng không đến nỗi đi ghét một đứa trẻ.
Nhưng Lưu Đại Hồng lại vỗ ngực bảo đảm, sau này có khó khăn gì thì cứ đến tìm bọn họ, có vẻ bọn họ không sợ bà Hứa đến gây chuyện.
Đối với những lời này, đương nhiên Hứa Nam Nam cũng chỉ lắng nghe mà thôi. Nếu như thật sự chuyện gì cũng đều đến tìm Hứa Căn Sinh, chỉ e là về sau con đường này khó bề đi được.
Hiểu thì hiểu, nhưng ngoài miệng vẫn ngại ngùng cười nói: “Sau này chuyện cháu thật sự cần làm phiền đến chú Kiến Sinh không ít đâu ạ, mấy người lãnh đạo ở hầm mỏ của cha con, bảo con mỗi tháng đều phải đến hầm mỏ trình diện, chuyện này cha và mẹ con họ đều biết cả rồi, cho nên sau này đều phải đến tìm chú Căn Sinh viết thư giới thiệu.”
Nghe đến chuyện này, Lưu Đại Hồng hăng hái: “Cháu còn quen biết mấy người lãnh đạo ở hầm mỏ của cha cháu hả?”
Hứa Nam Nam chớp chớp mắt: “Lúc nhỏ con lớn lên ở hầm mỏ, họ đều biết con mà. Lần này quay lại, cũng may mà có những người lãnh đạo đó giúp đỡ.”
“Ai da, thật đúng là trong cái rủi có cái may mà. Sau này có thể vào thành phố, còn có thể tiếp xúc với mấy người lãnh đạo, cháu gặp không ít điều tốt nhỉ.”
Hứa Nam Nam cười: “Điều tốt như thế nào cháu không để ý lắm, chỉ là mấy người lãnh đạo đó họ thường có thể được đi đến thành phố lớn, cháu nghĩ sau này nếu như Hổ Đầu muốn ăn cái gì, cháu có thể mang về giúp cho.”
Mặt Lưu Đại Hồng cười muốn nở hoa: “Vậy thì tốt quá rồi, Hổ Đầu nhà thím rát thích uống sữa bột, sau này có thứ đồ tốt này, phải mang về cho thím nha.” Còn về tiêu tốn tiền, cô ta không hề để ý. Trong nhà có mấy người lớn, chỉ nuôi mỗi một đứa cháu trai, còn không thể cho cháu trai uống được một ngụm sữa nào sao?
Đối với Lưu Đại Hồng yêu thương cháu như mạng mà nói, thà rằng thắt lưng buộc bụng, cũng phải cho cháu trai ăn ngon uống ngon, lớn trên trắng trẻo mập mạp.
Hứa Căn Sinh mấp máy môi, vẫn luôn không nói ra được là vợ mình đừng làm phiền người khác.
Cảm thấy sau này bản thân mình còn phải làm phiền một đứa trẻ, Hứa Căn Sinh cảm thấy rất mất mặt, chắp tay sau lưng với vẻ mặt nghiêm túc bước ra khỏi cửa.
Lưu Đại Hồng nhìn hắn ta một cái, nói với Hứa Nam Nam: “Đừng để ý đến chú ấy, tính chú ấy vậy đó.”
Hứa Nam Nam cười cười: “Con người chú Căn Sinh rất tốt, nếu không phải chú ấy giúp đỡ, cháu cũng không thể vào thành phố tìm cha mẹ cháu.”
Thấy tâm trạng của Lưu Đại Hồng rất tốt, cô lại làm bộ lơ đãng nói: “Đúng rồi thím ơi, ông Hạ cái người làm việc với cháu ấy, ông ấy làm gì vậy ạ, cháu cảm thấy hình như ông ấy là người rất có văn hóa.”
Nghe thấy cô hỏi đến Hạ Thu Sinh, nụ cười trên mặt Lưu Đại Hồng liền biến mất, nghiêm mặt nói: “Nam Nam, cháu đừng qua lại với người này, nếu không thì sẽ bị liên lụy đó.”
Hứa Nam Nam lo lắng nói: “Sao vậy thím, trước kia ông Hạ là người xấu sao?”
“Có phải là người xấu không thì thím không biết, nhưng mà chắc chắn không phải là người tốt lành gì, nếu không thì cũng sẽ không bị đưa đến đây.” Cô ta nhìn ngoài cửa lớn một cái, thấy không có ai, liền nhỏ tiếng nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận