Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 385

Dù Hứa Nam Nam là người không quan tâm việc này việc nọ đến đâu cũng nghe ra có chút không ổn.
"Ai đưa ra ý kiến này vậy ạ?"
"Còn có thể là ai, chẳng phải là đồng chí Ngô Kiếm, người hăng hái nhất trong công đoàn đó sao, lần này người ta là thành phần tích cực được ủng hộ nhất. Mấy ngày nay tung tăng lớn lối lắm đấy. Hội trưởng Lưu cũng không áp chế được anh ta, hễ không vui là đến hầm mỏ làm công tác tư tưởng cho công nhân tuyến đầu. Người ta vừa nghe chỉ cần lấy một cân lương thực ra, sau này có thể tìm công đoàn lấy lương thực, có cắn răng cũng vẫn ráng lấy. Công nhân còn lấy cả rồi, sao cán bộ có thể không lấy ra được chứ?"
Trưởng ban Tiêu tức giận nói.
Mọi người lắc đầu thở dài, sau đó nhìn Hứa Nam Nam: "Nam Nam à, chúng ta không vội lôi kéo phiếu, thuận theo tự nhiên là được, em đừng làm chuyện dại dột."
Hứa Nam Nam gật đầu, đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng váng. Đứng cũng không vững nữa.
Chị Liễu nhanh tay đỡ lấy cô: "Sao mà nóng thế này, có phải sốt rồi không?" Chị ấy lại đưa tay ra sờ trán Hứa Nam Nam.
"Sốt thật rồi."
Mọi người vừa nghe, cũng không để tâm đến chuyện vừa rồi nữa, trưởng ban Tiêu sốt ruột nói: "Mau, đưa đến bệnh viện xem sao. Đừng để xảy ra vấn đề gì."
Hứa Nam Nam không ngờ mình sẽ yếu ớt như vậy, ở hoàn cảnh như thôn họ Hứa mà cô chưa bao giờ bị bệnh, vậy mà lên thị trấn lại bị bệnh. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói cô bị cảm lạnh.
"Sao thời tiết này mà còn bị cảm lạnh? Đã đến lúc mặc được váy liền luôn rồi mà." Chị Liễu kinh ngạc nghĩ.
Bác sĩ là một người phụ nữ lớn tuổi, thấy chị Liễu ngạc nhiên nói vậy, bà ta cảm thấy tố chất về sự chuyên nghiệp của mình đang bị nghi ngờ: "Đồng chí, ngày nóng bức nhất vẫn có người bị cảm lạnh đấy, bây giờ bị cảm lạnh thì kỳ lạ sao? Chắc chắn đồng chí này đã mệt mỏi một thời gian, chưa phục hồi thì đã bị gió thổi, nên mới bị cảm lạnh."
Hứa Nam Nam suy nghĩ, đúng là vậy. Lúc đi công tác ở Thượng Hải cô không cảm thấy mệt, chỉ là khi ở trên xe thì có giày vò một phen. Hôm qua lúc ngồi trên xe đạp, chiếc xe đi nhanh làm gió thổi từng đợt, sau khi xuống xe cô cảm thấy trán bị gió thổi hơi choáng váng, cô tưởng rằng ngủ một giấc dậy thì sẽ tốt, không ngờ ngủ một giấc xong còn nghiêm trọng hơn.
Cơ thể này quá yếu, Hứa Nam Nam buồn bực nằm trên giường.
"Chịu thôi, phải tiêm thôi. Nếu không sẽ sốt rất nóng, rồi lại có thêm vấn đề."
Đầu Hứa Nam Nam ong ong như trống bỏi. Cô có thuốc, có thuốc tốt mà. Chút vấn đề nhỏ như vậy không cần tiêm đâu. Đáng tiếc bác sĩ không nghe thấy tiếng nói trong lòng cô, mang một cái khay tráng men màu trắng đến, kéo rèm lại, đâm thẳng vào mông cô.
Chị Liễu vẫn luôn ở bên cạnh, nhìn kim tiêm đâm vào mông Hứa Nam Nam rồi mới yên tâm về hầm mỏ.
Hứa Nam Nam nằm trên giường khóc không ra nước mắt. Cô rất muốn nói, cô có thuốc, thật sự có thuốc mà.
Không biết mình được tiêm loại thuốc gì, nên cô không dám uống thuốc thêm nữa, chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
"Ting ting ting."
Tiếng ting ting ting lại vang lên, Hứa Nam Nam buồn bực nhắm mắt lại, đầu óc cô choáng váng, cô thật sự không muốn làm ăn vào lúc này. Nhìn vào vẫn là người quen.
Cổ lỗ sĩ: "Có phải cô đã bán một miếng mặt Phật ngọc bích cho người ta không?"
Hứa Nam Nam nói: "Không phải là cậu Hai gì đó cậu giới thiệu cho tôi sao?"
Cổ lỗ sĩ: "Bao nhiêu tiền?"
"Tám trăm tám mươi ngàn."
Cổ lỗ sĩ: "Thật là!"
"Sao vậy?" Hứa Nam Nam buồn bực, chẳng lẽ cô bán đắt rồi sao, nên cậu ta ra mặt thay bạn mình: "Cậu ta ra giá mà!" Hứa Nam Nam gửi một biểu tượng cảm xúc căm phẫn qua.
Cổ lỗ sĩ: … Còn không, cho tôi một miếng nữa.
Hứa Nam Nam phát hiện dường như mình đã hiểu ra điều gì, cô không bán đắt, cô bán lỗ.
Lỗ bao nhiêu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận