Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 564

Nhưng chuyện này có liên quan gì tới việc cô và anh Lâm Thanh Bách yêu nhau chứ?
"Nhưng Lâm Thanh Bách thích tôi, anh ấy muốn ở bên tôi."
"Cô có biết xấu hổ không vậy." Tôn Hỉ Mai bị lời của cô làm cho tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai. Con bé này có ý nói như thế là muốn chọc tức cô ta để cô ta buông bỏ chứ gì.
"Tình yêu không quan trọng, điều quan trọng chính là, chúng tôi ở cạnh nhau sẽ có lợi cho sự nghiệp cách mạng."
Lời này Tôn Hỉ Mai nói vô cùng vang dội mạnh mẽ.
Hứa Nam Nam giơ tay lên: "Chờ một chút, tôi hỏi cô một câu, đất nước chúng ta đã thái bình rồi, còn cần sự nghiệp cách mạng gì nữa?"
"Cô…" Tôn Hỉ Mai nghẹn lời, trước kia khi các bậc cha chú kết hôn toàn nói những lời như vậy. Thế nên cuộc hôn nhân của bọn họ là vinh quang, là thần thánh.
Hứa Nam Nam cảm thấy dường như cô gái này quá kích động, thở dài nói: "Tôi không biết sự nghiệp cách mạng gì đó của các người, nhưng việc tôi và Lâm Thanh Bách ở bên nhau hẳn nên thuộc về việc ủng hộ quân nhân nhỉ. Không phải trước đây cũng đã nói như thế sao, phải kết hôn với quân nhân, phải chăm sóc quân nhân mới không phụ lòng tổ chức. Cô nói xem có đúng không?" Cô cũng xem không ít phim về kháng Nhật đâu đấy.
Tôn Hỉ Mai bị cô làm cho nghẹn họng không nói nên lời, mặt cũng ửng đỏ. Cô ta đột nhiên nhìn ra sau lưng Hứa Nam Nam, hai mắt rực sáng: "Anh Thanh Bách."
Hứa Nam Nam quay đầu nhìn lại, Lâm Thanh Bách đang chắp hai tay sau lưng đi tới.
"Hai người đang nói chuyện gì đấy?" Lâm Thanh Bách nghiêm túc nói.
Hứa Nam Nam cười nói: "Đồng chí Tôn Hỉ Mai đang thảo luận về chủ đề tình chiến hữu cách mạng với em."
Tôn Hỉ Mai nghe cô nói thế, khẩn trương tới mức sau lưng bắt đầu ứa mồ hôi.
Mặc dù cô ta thích Lâm Thanh Bách, nhưng từ trước tới giờ luôn không dám biểu lộ tình cảm của mình. Cô ta cảm thấy với tính cách của Lâm Thanh Bách hẳn là không thích nhắc tới chuyện tình cảm trai gái, thế nên cô ta mới muốn dùng cách thức của các thế hệ đi trước để ở bên nhau.
Sự kết hợp của bọn sẽ nhận được sự chúc phúc trong tổ chức, ở cạnh nhau vì sự nghiệp cách mạng mà.
Nhưng khi đứng trước mặt Lâm Thanh Bách, cô ta lại không dám nói mấy lời này.
Lâm Thanh Bách nhìn về phía cô ta, rồi lại nhìn Hứa Nam Nam: "Tình chiến hữu cách mạng ở bên nhau cũng là trên cơ sở tình cảm. Không có tình cảm, có thể trở thành chiến hữu, nhưng cũng chỉ dừng lại ở chiến hữu mà thôi. Còn về phần chiến hữu cách mạng của anh, cũng chỉ có thể là em thôi. Nên nếu như em muốn thảo luận về vấn đề này, sau này có thể đến tìm anh, không cần phải hỏi người khác."
Mặt Tôn Hỉ Mai trắng bệch: "Anh Thanh Bách…"
Lâm Thanh Bách nhìn cô ta: "Đồng chí Tôn Hỉ Mai, có gì muốn nói cô cứ tìm tôi nói, không cần nói với Nam Nam. Tuổi của cô ấy còn nhỏ, tôi không hy vọng những chuyện bừa bộn thế này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy. Bây giờ tôi đang có mặt ở đây, cô có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
Tôn Hỉ Mai nhìn anh rồi cắn môi lắc đầu.
Lâm Thanh Bách cười: "Được, nếu không có vấn đề gì thì tôi và Nam Nam về trước đây."
Cũng không thèm nhìn Tôn Hỉ Mai, dắt tay Hứa Nam Nam rời đi.
Hứa Nam Nam cũng cố nhịn không quay đầu nhìn Tôn Hỉ Mai, cô cảm thấy nếu lúc này mình quay đầu lại hẳn sẽ khiến người ta cảm thấy cô đang khoe khoang thắng lợi đấy.
"Anh Lâm, như thế có ổn không, có làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai nhà không đấy?" Hôm đó, sau khi Lâm Thanh Tùng nói với cô về tình hình giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tôn, cô cũng biết chuyện của Tôn Hỉ Mai cũng không thể làm quá khó coi. Nếu vậy thì hai nhà sau này có thể sẽ phải rạn nứt.
Đặc biệt là chuyện sau này sẽ xảy ra đó, đến lúc đó không biết nhà họ Tôn sẽ trả thù nhà họ Lâm thế nào đâu.
"Không sao đâu." Lâm Thanh Bách cầm tay cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận