Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 478

Bởi vì trong thị trấn xảy ra vụ vụng trộm xấu hổ này, Lâm Thanh Bách không thể không để ý đến thanh danh của Hứa Nam Nam, cũng không thể tìm một chỗ vắng vẻ không người để cả hai thân mật chút giống như trước kia nữa. Anh lái xe quanh thị trấn một vòng thì đưa người về nhà luôn.
Nhìn thấy Hứa Nam Nam vui vẻ đi vào nhà, Lâm Thanh Bách mới lau mặt: "Tên nhóc thối kia, năng lực gây sự cũng không nhỏ đâu."
Đến khi trở lại khu tập thể ủy ban huyện, mọi người vẫn đang bàn tán về vụ việc này.
Mấy người nhà của ủy ban huyện đang đứng vây quanh vợ của cục trưởng Cao, hỏi vụ việc kia rốt cuộc là như thế nào. Vợ cục trưởng Cao ấp úng muốn nói lại thôi, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía ngôi nhà của Lưu Kiến Quân.
Bà ấy chưa nói gì, nhưng dáng vẻ và ngữ điệu đó, so với việc nói điều gì đó lại càng có sức thuyết phục, vì thế nhóm người lại bắt đầu bàn tán.
Lâm Thanh Bách nhìn lướt qua, hơi lắc đầu rồi đi lên tầng.
Mở cửa ra, Lâm Thanh Tùng không ở nhà, anh ngẫm nghĩ rồi quay đầu nhìn về phía nhà khách, khẽ cười một cái.
Lâm Thanh Tùng đang ở nhà khách ủy ban huyện làm công tác tư tưởng cho chú Lý và thím Lý.
Cháu gái cả nhà Lý Tĩnh vì thường xuyên đến ủy ban huyện, kết quả lại cùng người khác vụng trộm yêu đương. Chuyện này đã dọa chú Lý và thím Lý một trận. Cô bé kia nhìn qua rất bình thường, thế mà lại có thể làm ra chuyện như vậy được.
Kết quả vụ việc còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của bọn họ. Vị nữ đồng chí này thế nhưng còn muốn lôi cả Lâm Thanh Tùng theo. Nếu không phải Lâm Thanh Tùng vẫn luôn ở hầm mỏ không rời đi thì cái nồi vụng trộm yêu đương này chắc sẽ đội vững chắc trên đầu Lâm Thanh Tùng rồi.
Nghe được tin tức này, cả hai người đều bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh luôn.
"Thanh Tùng à, cháu không bị làm sao chứ, sẽ không lại liên lụy đến cháu nữa đúng không?"
"Cũng chưa biết được, vụ việc này còn chưa có làm rõ ràng. Dù sao cũng đã loạn rồi. Cháu nghĩ mọi người vẫn nên quay về thủ đô đi. Nếu không người ta còn có lý do đến tìm cháu nữa, sau này cháu không gặp may mắn như này đâu. Nếu thực sự bị người khác vu oan thì phải làm sao giờ?"
Hai người nghe vậy cũng bắt đầu nghĩ đến việc quay trở về. Đứa bé Lâm Thanh Tùng này là do bọn họ chăm sóc đến lớn, thực sự là một tay nuôi nấng đến trưởng thành, còn thân thiết hơn cả với cháu ngoại ruột. Nếu thực sự bởi vì bọn họ mà bị người khác hãm hại thì bọn họ sẽ hối hận đến chết mất.
Lâm Thanh Tùng lại nói: "Cháu biết hai người không nỡ, nhưng sau này không phải là vẫn còn cơ hội sao. Anh cháu cưới cán sự Vu rồi thì sau này cùng bên đó cũng coi như là thông gia, luôn sẽ có cơ hội gặp mặt mà. Hai người cứ yên tâm trở về đi để mẹ cháu cũng vui vẻ, việc của anh trai với cán sự Vu cũng có thể thuận lợi diễn ra. Hiện tại cháu lo lắng người ta có thể nào sẽ ỷ vào việc mọi người ở nơi này mà đến nhờ hai người nói giúp cho không, lúc đó cháu với anh trai sẽ rất khó xử."
"Quay về đi." Chú Lý lập tức nói.
Mấy ngày này ông ấy quanh quẩn ở trong này cứ luôn cảm thấy cả người không thoải mái. Nghĩ đến Lý Uyển bị tức đến mức bỏ đi rồi, trong lòng cứ không biết làm sao.
Nếu không phải vì vẻ đáng thương của con gái thì ông ấy đã sớm rời đi rồi. Bây giờ lại đúng lúc xảy ra việc Thanh Tùng bị liên lụy hãm hại, trái tim của ông ấy cũng trở nên kiên định.
Thím Lý nghe thấy quyết định của ông cũng chỉ thở dài: "Được, chúng ta quay về."
Đến khi quay trở lại ký túc xá, Lâm Thanh Tùng nhịn để mình không ngâm nga khúc hát, vào phòng rồi thì mới không kiềm chế được phấn khích muốn đi quyền một lúc.
Muốn hại anh đây à, hừ, đừng có mơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận