Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 280

Trước kia mua đồ đến, bọn họ quý ở tấm lòng. Nhưng bây giờ đã là người nhà mình cả rồi thì thấy xót.
Hứa Nam Nam mỉm cười đặt đồ lên bàn: "Không sao ạ, chuyến công tác này buôn bán được chút đồ ạ."
Bà Vu biết đứa trẻ này là đứa năng lực, trước khi gặp bọn họ thì đã có cách để buôn bán thực phẩm bổ sung dinh dưỡng. Nhưng bà ấy vẫn lo lắng: "Sau này đừng làm việc này nữa, chúng ta không thiếu tiền. Bà và ông Vu cháu đều có tiền lương cả đấy."
Vu Đông Lai từ nhà bếp đi ra, đặt trái cây đã cắt lên bàn: "Sau này đừng lấy mấy này nữa, cháu lo làm việc cho tốt là được, đừng làm chậm trễ việc của mỏ. Ông bà muốn ăn gì cũng có thể bảo người mang về từ bên ngoài. Con đừng mạo hiểm. ".
Trở nhà con cháu của nhà mình rồi, nên cũng trở nên lo lắng nhiều hơn.
Hứa Nam Nam cũng cảm nhận được sự thay đổi này, cô không hề thấy không tốt: "Không sao ạ, đây là cháu đường hoàng mua về ạ, vả lại, làm việc ở bộ phận vật tư, chút chuyện này vẫn làm được ạ, chỉ cần ông bà ăn ngon, ăn vui là được ạ."
"Vui, bà vui lắm." Bà Vu nói liên tục. Không chớp mắt nhìn hai đứa trẻ.
Hứa Tiểu Mãn hơi ngại ngùng cúi đầu không dám nhìn lại.
Chị nói sau này bà Vu sẽ là bà nội ruột của cô bé, không biết có thật vậy không.
Nhìn thấy Hứa Tiểu Mãn ngại ngùng, bà Vu vẫy tay bảo cô bé đi qua, cầm miếng hoa quả cho cô bé: "Tiểu Mãn, sao cháu không nói gì vậy?"
Hứa Tiểu Mãn liếc nhìn Hứa Nam Nam, sau đó lại nhìn bà Vu, do dự nói: "Chị nói... từ bây giờ bà và ông Vu sẽ là ông bà ruột của bọn cháu."
Bà Vu khựng lại, ông Vu cũng ngồi sang, hỏi: "Tiểu Mãn không thích sao?"
"Thích ạ!" Hứa Tiểu Mãn gật đầu thật mạnh. "Ông Vu và bà Vu tốt lắm ạ."
Hai người đều biết Hứa Tiểu Mãn là người thành thật, không phải kiểu miệng ngọt, cho nên cô bé nói vậy thì lòng cũng nghĩ như vậy, trong lòng lập tức càng thêm vui vẻ.
Cười một trận, Vu Đông Lai nhìn Hứa Nam Nam: "Nam Nam, cháu xem khi nào nghỉ phép, chúng ta vẫn nên làm xong sớm chuyện chuyển nhượng hình thức. Ông đến chỗ ủy ban cư trú làm chứng nhận, khi đó cháu còn phải về quê một chuyến để chuyển hộ khẩu của Tiểu Mãn ra ngoài."
Bà Vu nói: "Còn phải dọn một bàn, mời mấy người già trong xưởng đến ăn một bữa, sau này cũng coi như quen biết nhau."
Ít nhất phải cho mọi người biết hai đứa trẻ sống trong căn nhà đó là chuyện đương nhiên, sau này không được qua loa đến gây chuyện.
Bà ấy còn lo lắng sau này khi bà và ông Vu không còn nữa thì sẽ có người đến bắt nạt hai đứa trẻ.
Ông Vu cũng nghĩ đến điều này: "Nên mời, đợi khi chuyển hộ xong rồi thì chúng ta sẽ đãi một bàn."
"Làm tại nhà của bọn cháu đi ạ, rộng rãi. Đến lúc đó cháu sẽ xuống bếp nấu ăn." Hứa Nam Nam nói. Hai người lớn chưa kịp nói thì cô đã nói thêm: "Sau bữa tiệc, ông bà dọn đến ở cùng với chúng cháu đi ạ. Căn nhà đó đó rộng rãi, có thể ở được hết."
Ông bà Vu sửng sốt, Vu Đông Lai nhìn bà Vu, đợi câu trả lời của bà ấy.
Bà Vu nhìn quanh nhà một vòng, sau đó nhìn tấm ảnh con trai trong nhà, lau nước mắt.
"Chúng ta đã sống trong ngôi nhà này nhiều năm, cũng đã đến lúc nên để những người khác đến sống rồi."
Nghe được lời của bà Vu, Hứa Nam Nam biết bà ấy đã đồng ý, cô mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ: "Tiểu Mãn và cháu sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ thoải mái, chờ ông bà đến ở."
"Được, ông bà đợi được hưởng hạnh phúc." Bà Vu xoa xoa khóe mắt, cảm thấy khóe mắt nóng hỏi, mắt lại chằm chằm vào tấm ảnh của con trai mình.
Con trai, con có phải không yên tâm về cha mẹ nên đã sắp xếp cho hai đứa trẻ này đến đây phải không?
Hứa Nam Nam còn dự định để hai ông bà Vu sau này đi theo mình hưởng phúc đấy, đến lúc đó cô lại hưởng phúc trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận