Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 762

Hơn nữa, tâm tư của Tiểu Linh quả thật không đặt vào việc học. Trước đây khi Tiểu Mãn còn đi học sẽ dẫn Tiểu Linh theo, sau này khi Tiểu Mãn tốt nghiệp rồi về quê, Tiểu Linh lập tức như ngựa hoang thoát cương, có muốn kéo cũng kéo không được.
Nhắc đến Tiểu Mãn, Hứa Nam Nam chợt thấy tiếc nuối. Bây giờ Tiểu Mãn ở nông thôn làm việc rất tốt, tính cách cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, trước kia mềm như bông, bây giờ đã kiên cường hơn nhiều lắm. Chỉ là người đen hơn, và cũng gầy hơn.
Hai năm nay, cô cũng về quê hai lần. Hứa Nam Nam đã đến thăm cô ấy một lần, nhưng bọn họ quá bận rộn, hai chị em chỉ mới cùng nhau ăn một bữa cơm là Tiểu Mãn đã vội vàng lao vào công việc.
Hứa Linh đang ăn hạt dưa, thấy vẻ mặt Hứa Nam Nam chất chứa tâm sự thì hỏi: "Chị ơi, chị sao vậy?"
"Chị nhớ chị Hai của em, con bé vẫn đang làm việc ở nông thôn đấy."
"Tính của chị Hai bướng bỉnh, chị ấy cảm thấy như thế là có lý tưởng, có khát vọng." Hứa Linh vừa tách vỏ hạt dưa vừa nói: "Lần trước em đi thăm chị Hai, có một đồng chí nam đang theo đuổi chị ấy đấy chị. Em cảm thấy đồng chí đó không tốt, không biết chị ấy nghĩ thế nào."
Hứa Nam Nam vừa nghe thấy lời này thì sửng sốt: "Có người theo đuổi chị Hai của em sao?" Lần trước cô về quê thăm Tiểu Mãn, sao cô chẳng thấy gì nhỉ.
"Chuyện này thì có gì kỳ lạ đâu, ngoại hình của chị Hai cũng không tệ, tính tình còn dịu dàng, đồng chí nam ở nơi đó lại nhiều. Lúc em đến đó, chị ấy còn giả vờ không quen biết người ta cơ, kết quả đồng chí nam đó cứ mắt đi mày lại, tưởng em là con nít nhìn không ra cơ đấy."
Hứa Nam Nam hơi mất bình tĩnh. Cô lo lắng Tiểu Mãn ở nông thôn bị người ta lừa.
Hứa Nam Nam chuẩn bị viết thư gửi về nông thôn, hỏi thăm tình huống của Tiểu Mãn. Cô muốn biết có phải cô ấy đang hẹn hò hay không, muốn nghe rõ tình huống của chàng trai đó để cô dễ bề tìm người nghe ngóng xem đối phương là người như thế nào.
Thanh niên trí thức ở nơi đó đa số đều là người đến từ thành phố. Đối với cô và Lâm Thanh Bách mà nói, muốn điều tra về một người thành phố là chuyện rất dễ dàng.
Phong thư của Hứa Nam Nam còn chưa gửi đi thì thư của Tiểu Mãn đã đến, trong thư nhắc đi nhắc lại một người tên là Trần Trung Hoa, khen người đó đến mức chỉ trên trời mới có, còn dưới đất thì không.
Hứa Nam Nam không tin lời khen của Tiểu Mãn, cô lập tức nhờ Lâm Thanh Bách giúp mình điều tra chi tiết về người này.
Tuyệt đối đừng giống với gã đặc vụ gà mờ Cao Kiến Quốc đó, trong nhà đã có vợ con rồi còn ra ngoài lừa gạt mấy cô gái trẻ.
Hiệu suất làm việc của Lâm Thanh Bách rất cao, anh nhanh chóng kiểm tra xong hồ sơ. May mắn thay, là một thanh niên chưa lập gia đình. Tốt nghiệp cấp ba, thuộc thành phần gia đình công nhân ở thành phố, chẳng có gì không tốt cả.
Người không có vấn đề, Hứa Nam Nam cũng không đến mức ngăn cấm không cho Tiểu Mãn yêu đương hẹn hò. Dù sao thì tuổi này của Tiểu Mãn cũng nên có người yêu rồi.
Vì thế cô viết một bức thư nhắc nhở cô ấy tự bảo vệ mình cho tốt. Tốt nhất là tìm cơ hội đưa người lại đây cho cô gặp mặt.
Nhị Bảo nghe tin Tiểu Mãn có đối tượng hẹn hò thì buồn bã không ăn cơm tối.
"Con đã nói rồi, dì hai chắc chắn sẽ bị người khác lừa đi mất. Đã bảo dì ấy đi lĩnh chứng với con rồi mà mọi người còn không chịu."
Đại Bảo đang ăn trứng luộc, sau khi ăn xong phần mình thì bóc ăn luôn quả trứng của Nhị Bảo: "Vậy thì cũng phải nhìn xem dì hai có ưng em không, nhìn dáng vẻ ngốc như con gấu của em đi."
"Sao em lại giống con gấu rồi? Cô giáo nói thành tích của em tốt."
"Thành tích tốt thì có ích gì, cứ bị người khác ức hiếp là chạy đến tìm anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận