Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 542

Đây chẳng phải rất có thể diện sao. Lúc này thế mà còn bảo cô đến ăn cơm.
Bà Vu đã viết gì trong thư vậy nhỉ.
Trong lòng không hiểu được nhưng dù sao người ta cũng đã mở lời mời, không thể không đi được. Cô đoán chắc hai người muốn hỏi về tình hình của nhà họ Vu.
"Vâng, cô đợi cháu một lát, cháu vào báo một tiếng."
"Ừm." Trương Văn Tú gật đầu.
Hứa Nam Nam vội vàng đi vào phòng báo chuyện này.
Lâm Trường Chinh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, do dự một lúc rồi nói: "Đi đi, có chuyện gì thì về rồi bàn tiếp."
Lâm Thanh Bách sợ cô căng thẳng, lại gần nói nhỏ: "Tính khí của thủ trưởng Chu không tốt lắm đâu nhưng con người lại không tồi, đừng căng thẳng. Người ta hỏi gì thì cứ đáp vậy, đừng quá áp lực."
Hứa Nam Nam gật đầu: "Ừm."
Đợi lúc ra khỏi phòng, Trương Văn Tú vẫn còn đứng đợi ở bên ngoài, thấy cô xuất hiện thì mỉm cười kéo tay cô đi, vừa đi vừa nói: "Mặc dù không phải cha ruột nhưng cháu và Vu Hải đều như nhau, trông rất dễ nhìn."
Trên đường đi lại hỏi Hứa Nam Nam về sức khỏe của hai ông bà, nghe Hứa Nam Nam nói rất tốt, Trương Văn Tú cũng vui mừng không thôi.
"Những năm này anh Chu vẫn luôn ở biên giới, có đôi chuyện không quản được, cho nên không thể quan tâm hai cụ nhiều."
Hứa Nam Nam chẳng cảm thấy gì cả. Dù sao có nhiều liệt sĩ, không thể nào chăm sóc hết người nhà của từng người. Hơn nữa không thân chẳng quen, ban đầu vị thủ trưởng này đã vì nhà họ Vu mà ra mặt, ông Vu và bà Vu đến bây giờ vẫn còn ghi nhớ.
Ít nhất cô cũng cảm thấy làm như vậy là đã quá đủ rồi.
"Ông bà vẫn rất tốt ạ, là đôi công nhân viên chức nên có nhà có cửa, cuộc sống cũng xem như ổn định. Năm ấy nhờ thủ trưởng giúp đỡ, trong lòng bọn họ vẫn còn vô cùng biết ơn."
Giọng điệu của cô rất chân thành, Trương Văn Tú cũng thấy tin lời cô, trong lòng cảm thấy đúng là người nào thì nhà đấy. Đứa con nuôi của Vu Hải này cũng không tệ.
Đến nhà họ Chu, lính cảnh vệ sớm đã đứng ở ngoài nhìn, thấy họ đến thì cười hì hì chào hỏi.
"Cậu ấy là Tiểu Viên."
Hứa Nam Nam vội vàng chào lại, làm cho Tiểu Viên đỏ mặt tía tai. Chẳng dám ngước nhìn Hứa Nam Nam lấy một cái.
Bước vào nhà, cuối cùng Hứa Nam Nam đã được nhìn thấy Chu Vân Sơn. Nếu Lâm Trường Chinh trông nghiêm khắc thì vị này có vài phần ngang ngược. Vừa nhìn đã biết ông ấy là một người không dễ chọc.
Hứa Nam Nam cũng tin tưởng vào những lời đồn đoán, ông ấy hẳn rất nóng tính.
Chu Vân Sơn - tính tình gắt gỏng vừa nhìn Hứa Nam Nam thì đột nhiên cười lớn, làm Hứa Nam Nam hơi hoảng sợ.
"Ôi trời, con gái của Tiểu Vu đây rồi." Chu Vân Sơn đứng dậy, quan sát Hứa Nam Nam.
Hứa Nam Nam vội nói: "Chào thủ trưởng."
"Đừng có gọi thủ trưởng gì đó, cháu là con gái của Tiểu Vu, cứ gọi bác là được rồi."
"Chào bác Chu." Hứa Nam Nam vẫn chưa thể quen được với phản ứng trái ngược của người này.
Trường Văn Tú bưng nước nóng đến: "Ngồi đi cháu, đứng làm gì. Ở nơi này cháu không cần phải câu nệ như vậy đâu." Rồi lại nói với Chu Vân Sơn: "Ông nói nhỏ lại chút, đừng dọa con gái nhà người ta."
"Được, được rồi, chúng ta ngồi nói chuyện." Chu Vân Sơn vẫy tay, bảo Hứa Nam Nam ngồi xuống sofa.
Hứa Nam Nam cũng thuận theo đó mà ngồi xuống, quan sát Chu Vân Sơn và Trương Văn Tú, đợi hai người hỏi.
Nhưng Chu Vân Sơn nhìn cô nửa ngày mà vẫn chưa hỏi câu nào. Ngược lại Trương Văn Tú thấy Hứa Nam Nam không quá thoải mái, mới mở lời: "Cháu còn có một đứa em gái phải không."
"Vâng. Con bé tên Tiểu Mãn, đang ở nhà với ông bà ạ."
Lúc này Chu Vân Sơn rầu rĩ thở dài: "Hai ông bà tuổi xế chiều có người bên cạnh, Tiểu Vu cũng nên yên tâm rồi. Cháu gái à, nhớ hiếu thuận với hai người họ, cả nhà họ đều có công với tổ quốc."
Hứa Nam Nam gật đầu: "Ông bà đối xử với cháu rất tốt. Bất kể thế nào cháu cũng phải chăm sóc ông bà thật tốt, sau này sẽ phụng dưỡng chăm sóc đến khi lâm chung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận