Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 233

"Hừ, tôi ở cùng một đơn vị với ông Vu, có tình cảm qua lại nhiều năm. Con người ông Vu thành thật, chắc chắn là các người đã lừa gạt ông ấy. Tôi nói cho các người biết, căn nhà này không thể cho các người ở, sao ông Vu sẽ cho các người vào ở chứ?"
"Nếu thím không tin thì đi hỏi ông Vu đi ạ. Chúng cháu muốn đi ra, phải khóa cửa, thím có đi không?" Hứa Nam Nam lười phải nói chuyện với người như vậy. Nếu bà ta có thái độ tốt chút thì cô còn có thể giải thích rõ chút. Nhưng bộ dạng bà ta khó chịu hệt như là cô cướp nhà của bọn họ vậy.
Hứa Nam Nam kéo Hứa Tiểu Mãn đi ra ngoài, người phụ nữ cũng vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa truy hỏi: "Đừng có đi, nói cho rõ, nhà này sao lại cho các người ở. Căn nhà lớn thế này, nhà các ngươi có bao nhiêu người."
"Thím à, thím muốn điều tra hộ khẩu à, đây không phải là việc của cảnh sát sao?" Hứa Nam Nam đáp lại một tiếng không mặn không nhạt rồi trực tiếp khép cửa khóa cạch lại một tiếng.
"Tiểu Mãn, chúng ta đi thôi." Nói xong thì lôi kéo Hứa Tiểu Mãn Mãn đi thẳng về phía hầm mỏ.
Người phụ nữ tức giận đi theo vài bước rồi đột nhiên dừng lại, sau đó rẽ vào một góc, đi đến nhà Vu Đông Lai.
Hứa Nam Nam đi được nửa đường, cảm thấy chuyện này có chút không yên tâm, thế là quyết định vẫn nên đi tìm Vu Đông Lai nói về chuyện này. Mới đi đến cổng sân đã nghe thấy tiếng nói om sòm.
"Ông Vu, nhà các người chiếm nhiều nhà như vậy làm gì, căn nhà đó để trống bao năm, ông không cho người khác ở, bây giờ đột nhiên cho hai cô gái trẻ vào ở, ông già nên hồ đồ rồi phải không? Ông không cần căn nhà đó thì trước kia nên cho bọn tôi ở chứ, con trai ông đã chết nhiều năm thế rồi, ông còn giữ lại nhà cửa làm gì?"
"Cút, cút đi cho tôi, chuyện nhà họ Vu chúng tôi không đến lượt cô nhúng tay vào. Lý Kim Hoa, cho dù tôi đã về hưu rồi thì cũng vẫn là người ở xưởng, nếu thật sự không được thì chúng ta đi tìm ủy ban xưởng phân xử. Nếu cô còn không phục thì chúng ta đi tìm chủ tịch huyện nói chuyện luôn. Nhà của Vu Đông Lai tôi, tôi thích cho ai thì cho. Lúc đó chủ tịch huyện còn không nói gì, người ta cho phép Vu Đông Lai tôi có căn nhà này đấy, sao nào? Đây là nhà của con trai tôi!"
Hứa Nam Nam nghe thấy giọng nói giận dữ của Vu Đông Lai, lập tức chạy vào: "Ông Vu…"
Lại nhìn người phụ nữ tên là Lý Kim Hoa kia: "Thím ra ngoài ngay đi, đừng ở trong đây ầm ĩ quấy phá sự nghỉ ngơi của ông Vu và bà Vu. Nếu không cháu đi báo cảnh sát đấy."
"Có giỏi thì cô đi tìm đi, hai vợ chồng Vu Đông Lai chiếm nhiều nhà như vậy. Rõ là kiểu tư bản chủ nghĩa, tôi nhất định phải tố cáo."
Vu Đông Lai vừa nghe lập tức cầm chổi muốn đuổi bà ta đi: "Cô đi tố cáo đi, có tố cáo chủ tịch huyện cũng thế thôi."
Lý Kim Hoa thấy ông ấy đã lấy chổi ra để đuổi đi, trong lòng cũng thấy có phần chột dạ: "Vu Đông Lai, ông chờ đó!"
Nói xong thì thở phì phì đập cửa đi ra ngoài.
Nhìn thấy người đó đi rồi, Vu Đông Lai mới thở hổn hển bước vào nhà, bà Vu đang ngồi lo lắng ở trên ghế sô pha.
"Cô ta đi chưa?"
Vu Đông Lai nói: "Không sao đâu, đi rồi." Sau đó quay đầu nhìn hai chị em Hứa Nam Nam: "Sao bọn cháu lại quay lại?"
Hứa Nam Nam cảm thấy hơi áy náy, cô không biết rằng người phụ nữ đó lại thực sự chạy đến tìm ông Vu để làm ầm lên, trông bà Vu có vẻ như còn bị kinh sợ: "Ông Vu, cháu xin lỗi, vừa rồi người đó nhìn thấy cháu và Tiểu Mãn ở trong nhà, chạy đến hỏi cháu, lúc đó cháu không thèm để ý đến bà ta."
Sớm biết vậy, khi nãy tự cô đã giải quyết luôn rồi, còn phải để hai người già ông bà Vu chịu tội như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận