Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 296

Cô mới đi được hai bước, Lý Vĩ Minh cũng bưng hộp cơm đuổi theo: "Hứa… đồng chí Vu Nam Nam, cô chờ tôi với, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Thân thể của Hứa Nam Nam cứng đờ, cười khổ nói: "Cán sự Lý, anh nhìn tôi đang vội đây này… hay là lần sau nhé?"
"Thật ra cũng không có gì." Lý Vĩ Minh khụ khụ, khuôn mặt nghẹn đỏ, chần chừ chưa nói được chữ nào.
Hứa Nam Nam thật sự không muốn nghe: "Hay là tôi đi lấy cơm nhé, chậm chút nữa thì đồ ăn sẽ hết mất." Khi thấy khuôn mặt đỏ rực của Lý Vĩ Minh, cô đột nhiên cảm thấy không thể kéo dài chuyện này được, nếu để lâu thì sẽ vướng sâu trong vũng lầy… Không đúng, là rễ tình đâm sâu thì làm sao bây giờ.
Nam nữ thanh niên thời này rất cố chấp.
"Chuyện này, cán sự Lý à, tôi cảm thấy, tôi vẫn còn nhỏ, có một số chuyện vẫn chưa nghĩ đến."
Lý Vĩ Minh nghe vậy thì đỏ mặt nói: "Tôi cũng biết cán sự Vu còn nhỏ, tôi không nên nói loại chuyện này với cô. Nhưng tôi cũng không tìm thấy người nào có thể giúp mình được nữa."
"Chu, quan hệ của cán sự Chu và cô là tốt nhất, tôi cảm thấy chỉ có cô mới có thể giúp tôi chuyện này…"
"Khụ khụ khụ, anh nói ai?" Hứa Nam Nam mở to hai mắt nhìn anh ấy, đây là chuyện gì với chuyện gì vậy?
"Là cán sự Chu." Lý Vĩ Minh đỏ bừng mặt nói: "Lần trước, tôi thấy cô ấy đến văn phòng tìm cô. Quan hệ giữa hai người khá tốt. Tôi nghĩ… cô có thể giúp tôi đưa chút đồ cho cô ấy hay không?"
Ai dà, thật là xấu hổ muốn chết. Thì ra là cô tự mình đa tình.
Hứa Nam Nam sờ vào khuôn mặt hơi nóng lên của mình, ngượng ngùng cười: "Hì hì, muốn đưa cái gì?"
"Là cái này." Lý Vĩ Minh cúi đầu thật thấp, nhét vào tay Hứa Nam Nam một cái bọc nhỏ được gói lại bằng giấy dai, tức là giấy gói hàng loại dày. Sau đó vội vã rời đi.
Cả hai kiếp Hứa Nam Nam chưa bao giờ có lúc lúng túng như vậy. Cô cầm túi giấy, cảm thấy hơi nóng bỏng tay. Nhớ tới dáng vẻ đáng thương tội nghiệp vừa nãy của Lý Vĩ Minh, cô thầm nghĩ, coi như là làm người tốt thôi mà.
Hơn nữa những ngày qua làm việc cùng Lý Vĩ Minh, nhân duyên của người này cũng không tệ, trông cũng là kiểu người thành thật, rất phù hợp với nguyên tắc chọn người yêu hiện giờ.
Đến nhà ăn, Chu Phương đã lấy đồ ăn xong xuôi chờ ở chỗ cũ, thấy cô tới thì vẫy vẫy tay.
Hứa Nam Nam lấy cơm xong, cũng qua đó ngồi xuống.
Chu Phương vùi đầu, ăn mấy miếng cơm: "Sao không thấy Tiểu Mãn?"
Hứa Nam Nam lơ đãng khẩy hạt cơm: "Bà em nói sau này ở nhà có người nấu cơm, bảo Tiểu Mãn về nhà ăn bồi bổ thân thể cho con bé." Thật ra bà ấy cũng muốn cô về nhà ăn, sau đó lại nghĩ, bảo trong hầm mỏ nhiều nam thanh niên, bình thường phải làm việc không có cơ hội tiếp xúc, biết đâu lúc ăn cơm có thể gặp được, vậy nên dứt khoát cho cô ăn cơm ở nhà ăn.
Cô cảm thấy chuyện tự mình đa tình hôm nay, chắc chắn là do ở nhà hai ông bà suốt ngày nhắc đến chuyện tìm người yêu trước mặt cô, khiến cho cô cũng bị ảnh hưởng, thấy ai nói chuyện với mình cũng tưởng như người ta có ý với mình vậy.
Chu Phương hâm mộ nhìn cô: "Em nói em xem, lúc trước chịu khổ, bây giờ có thể lấy lại rồi. Kẻ đáng thương chị đây bao giờ mới tìm được một người thương mình đây."
Hứa Nam Nam nghe vậy, nhìn cô ấy với ánh mắt quái dị.
"Nhìn chị như vậy làm gì?"
Chu Phương cắn đũa.
"Chị không phải muốn có người thương chị sao, cho này, đây không phải có rồi sao?"
Hứa Nam Nam cười híp mắt nhét đồ vào tay chị ấy.
"Tặng cho chị?" Chu Phương lập tức mừng quýnh, cầm lên ngắm nghía một lúc. Hứa Nam Nam cũng ghé qua nhìn, là một đôi kẹp tóc, dùng vải đỏ ca rô bọc lại, ở thời điểm này, cũng coi như là một món trang sức tinh xảo rồi.
"Nam Nam, chị biết em tốt với chị nhất."
Chu Phương vui vẻ bỏ cả việc ăn cơm, lập tức cài lên tóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận