Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 821

"Những món đồ hồi đó đều không đáng giá, ai cũng thiếu lương thực, bà nội cháu có mắt nhìn và có tầm nhìn xa, cầm lương thực đem đi đổi với đồ đạc của người ta. Bà biết giữ lại những món đồ này chắc chắn sẽ có ích mà."
"Hoài Cổ, sau này những món đồ này bà để lại cho cháu hết nhé, cháu nhất định phải giữ gìn cẩn thận đấy." Hứa Nam Nam dặn dò cẩn thận.
Con trai Tam Bảo bật khóc: "Bà nội, cháu không cần những thứ đồ này, cháu chỉ mong bà sống lâu trăm tuổi thôi."
"Ngốc quá, bất kỳ ai cũng phải trải qua mà, có là cái gì đâu. Chỉ cần sau này các cháu truyền cho các thế hệ sau, bà và ông nội các cháu có thể sống trong một hình thức khác, sống ở trong lòng con cháu đời sau."
Hoài Cổ đỏ hoe cả mắt, nói với bà của mình: "Cháu chỉ muốn bà sống mãi thôi."
Hứa Nam Nam xoa đầu đứa cháu, cười mà không nói lời nào.
Trong cả cái dòng họ này, cũng chỉ có đứa trẻ này là tiếp xúc với bà nhiều nhất, cũng là đứa có duyên nhất.
Con cháu hiếu thuận, lại thêm bác sĩ thường khám điều dưỡng cho nên sức khỏe của Hứa Nam Nam tuy rằng yếu ớt, nhưng luôn chống đỡ được.
Lúc bảy mươi sáu tuổi, người trong nhà đều rất lo lắng, quyết định tổ chức tiệc mừng thọ cho bà, xem như là đại thọ tám mươi tuổi.
Tiệc mừng thọ của Hứa Nam Nam là chuyện quan trọng.
Mấy năm nay, bà và Lâm Thanh Bách sống ít giao du với bên ngoài, ngoài một vài người bạn cũ ra thì rất ít khi xuất hiện bên ngoài. Rất nhiều người chỉ nghe tên nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Lần này tin tức muốn tổ chức tiệc mừng thọ vừa truyền ra, khắp nơi đều nghĩ cách để có được thiệp mời tham gia vào bữa tiệc mừng thọ. Hy vọng có thể gặp được người phụ nữ thép này một lần.
Con cháu nhà họ Lâm cũng trở nên bận rộn. Chuyện tổ chức tiệc thọ cho mẹ đương nhiên là giao cho các nàng dâu phụ trách. Các khía cạnh khác đều cố gắng làm cho nó vô cùng hoàn thiện.
Ba đứa cháu nội cũng bận rộn không kém, phải tặng quà mừng thọ cho bà nội nữa.
Là bà cụ nhà họ Lâm, đồng chí Hứa Nam Nam không hề thiếu tiền, tuy cuộc sống của bà giản dị, nhưng ai cũng không thể phủ nhận rằng bà là một người có tiền. Về phần những đồ đạc gì tốt, bà lại càng không thiếu. Biết cụ bà thích đồ cổ, những năm nay Lâm Tiểu Bảo tham gia đấu giá, lùa về cho bà cụ không ít món đồ tốt.
Thế nên lần tặng quà mừng thọ này trở thành chuyện khiến cho người ta đau đầu.
"Anh cả, anh chuẩn bị quà gì rồi?" Ba anh em họ trốn ở biệt thự bên ngoài bàn bạc với nhau. Biệt thự này là Nhị Bảo mua cho con mình, đứa cháu thứ hai, bởi vì Nhị Bảo không thích con mình ở lại trong nhà, nên dứt khoát mua cho cậu ta một căn biệt thự rồi vứt ra ngoài.
Người trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu xanh lục trông có vẻ nghiêm túc liếc nhìn cậu ta một cái: "Làm sao có thể nói với em chuyện này được chứ, miệng em rộng như vậy, vừa mới quay đầu đi rêu rao là cả nhà đã biết cả rồi."
Lần này cậu ấy đi làm nhiệm vụ lập được một công lớn, quân đội phát tặng huân chương bằng khen, đây là lần đầu tiên cậu ấy nhận được huân chương. Đúng lúc tặng làm quà mừng thọ cho bà nội, để bà biết được nhà họ Lâm có người kế nghiệp.
Đứa cháu thứ hai vừa nghe được lời này thì cảm thấy anh cả nhà mình thực sự quá ích kỉ. Còn cái gương mặt đó nữa, cả ngày cũng không thấy cười, chỉ bắt chước ông nội thôi.
Cậu ta liếc mắt nhìn đứa thứ ba đang đọc sách kế bên: "Ê, thằng ba, đọc sách gì đấy. Bảo cậu đến để bàn bạc cơ mà."
Đứa cháu thứ ba đeo kính ngẩng đầu lên: "Dù sao em cũng chuẩn bị xong cả rồi. Có điều là, em và anh cả giống nhau, cảm thấy không thể nói cho anh biết được." Cậu ta đã dành rất nhiều công sức, tìm kiếm nhiều loại tài liệu và sách cổ khác nhau và hiện trường khảo cổ mới tìm ra được một trăm kiểu chữ của chữ "thọ", rồi dùng đồng thau đúc tạo thành chữ làm quà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận