Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 181

Bình thường cho dù có cắt thịt thì cô ta cũng chẳng ăn được bao nhiều, cô ta để cho Kiến Sinh và mấy đứa trẻ ăn hết. Nhất là hai thằng nhóc choai choai, tụi nó sức ăn lớn, ăn còn nhiều hơn cả Kiến Sinh nữa đấy.
Lưu Xảo nói: "Ôi, mẹ cũng bị chọc tức mà. Năm nay nhỏ Hai và nhỏ Tư được chia mấy cân thịt, thịt được chia còn nhiều hơn của cả nhà chúng ta, nhưng thịt đấy lại không đưa cho nhà chúng ta mà đưa cho nhà Hứa Quý ở nhà trước. Mẹ đi đòi thì cái nhà đó không chịu đưa, chị nói xem có tức không chứ."
Nói đến đây, tự lòng Lưu Xảo cũng cảm thấy tiếc. Là mấy cân đó, còn có tận mấy miếng thịt mỡ.
Có được ăn một bữa thịt hay không thì Lưu Xảo chẳng thấy sao cả, ăn nhiều hay ăn ít thì cũng chẳng khác gì nhau. Nhưng thịt mỡ thì có thể cắt ra làm mỡ lợn, mỡ lợn này có thể ăn được lâu dài.
Đối với những người quanh năm chẳng có chất béo trong bụng thì mỡ lợn này còn quý hơn cả thịt.
Thật ra, theo lý những miếng thịt ngon này cũng không đến lượt nhỏ Hai, nhưng mấy nhà trong thôn cứ tranh giành mấy miếng thịt này, thế là Hứa Căn Sinh dứt khoát chia cho nhỏ Hai đã rời khỏi thôn.
Đúng là nhỏ Hai nhặt được hời mà.
Lý Tĩnh nghe Lưu Xảo nói Hứa Nam Nam được chia rất nhiều thịt, sau đó cô ta lại nghĩ nghĩ đến mấy miếng thịt bị bớt ở trong nhà do bị cô hại, làm liên lụy cô ta bây giờ còn bị bà cụ giận cá chém thớt, trong lòng tức khắc cảm thấy như nuốt phải ruồi.
Nhất là chuyện cô ta chuyển hộ khẩu lúc này cũng bị con nhóc Nam Nam đó làm toi đi. Trong lòng thấy con nhóc này đúng thật là khắc tinh của mẹ ruột nó.
Con bé đó tốt thì mẹ nó là bà ta cũng chắc chắn không được tốt. Nếu không tại sao lúc con nhóc đó còn ở quê thì cô ta vẫn cứ luôn êm đềm đấy chứ, con nhóc đó vừa tới thị trấn, thế là cô ta gặp xui xẻo ngay. Cho nên cô ta và con bé đó đúng là oan gia trời sinh, tương khắc nhau!
Buổi trưa, dĩ nhiên là Lưu Xảo và Hứa Kiến Bình sẽ ăn ở đây.
Lý Tĩnh tiếc không muốn chia thịt nên chỉ cắt mấy miếng thịt mỡ, hầm một nồi rau cải trắng.
Lưu Xảo nhìn thấy món này cũng không nói gì, dù sao lúc ở nhà ăn uống còn không bằng được món này.
Qua một lúc sau thì Hứa Kiến Sinh cũng trở về, nhìn thấy em trai và vợ em trai đến thì cũng rất vui. Lúc nhìn thấy trên bàn chỉ có một nồi rau cải trắng, mặt hắn ta lập tức đen đi.
Chỉ là ngại Hứa Kiến Bình và Lưu Xảo ở đây, nên hắn ta cũng không tiện nói gì, chỉ đưa cho cô ta hai đồng, để cô ta tới nhà ăn ở hầm mỏ mua mấy món thịt về.
Không chia được bao nhiêu thịt, bà cụ không cho cô ta ăn, cô ta còn phải bỏ tiền ra mua mấy món thịt cho chú em chồng và em dâu ăn. Trong lòng Lý Tĩnh thấy nghẹn một cục, nghẹn đến mức khó chịu.
Bây giờ chuyện chuyển hộ khẩu từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp đã đi tong, cô ta không còn tự tin gì để nêu ý kiến phản đối ở trước mặt Hứa Kiến Sinh, chỉ có thể nhịn cơn nhức nhối trong lòng, lấy tiền đi mua thức ăn.
Hứa Hồng thấy vậy, đồng tử lóe lên, vội vàng đi theo: "Bác, cháu đi với bác. Cháu giúp bưng thức ăn cho ạ."
Đợi Lý Tĩnh và Hứa Hồng rời đi đi, Hứa Kiến Bình nói: "Anh cả, tốn kém làm gì kia chứ, món này cũng không phải không ăn được."
Lưu Xảo cũng nói: "Đúng vậy đó ạ, trong nhà chúng ta ăn còn không được như món này. Anh cả không biết rồi đấy, hoàn cảnh trong nhà bây giờ không bằng trước kia. Nhà người khác càng ngày càng sung túc, nhưng trái lại thì nhà chúng ta sinh sống coi như là kém ở trong thôn. Mỗi ngày mẹ đều phải quét dọn cầu tiêu, dãi nắng dầm mưa. Đời này tính tình bà ấy mạnh mẽ biết mấy, thế mà bây giờ cả ngày phải làm công việc hôi hám, cứ về nhà là lại lau nước mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận