Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 319

Lý Kim Hoa nói xong thì nhìn nét mặt của bà Vu, thấy bà cụ không có phản ứng gì thì nói tiếp: "Để tôi nói ấy à, cũng đừng tìm điều kiện gì tốt quá, nhà như thế nhiều quy củ. Giống nhà như chúng ta thì vừa vặn thích hợp..."
Bà Vu có ngốc đến đâu cũng nghe ra ý trong đó, tức muốn sùi bọt mép. Ý gì đây chứ, bảo cháu gái lớn của mình làm vợ kế của thằng Đổng nhà bọn họ đấy à?
Ai mà không biết nàng dâu nhà thằng Đổng bị bệnh, không cho chữa trị nên mới mất đi. Thế mà trong lòng còn dòm ngó cháu gái lớn của bà ấy.
Đúng là thứ đáng chém ngàn dao.
Bà cụ không khỏi mắng tục ở trong lòng, căng mặt nói: "Nam Nam nhà chúng tôi muốn tìm người thế nào mà chả được, tôi và ông Vu chẳng phải là trì hoãn đâu, mà là tội gì phải đánh giá thấp cháu mình chứ. Hộ khẩu thành phố, tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, còn là công nhân chính thức, trông cũng xinh xắn, thể nào cũng phải tìm chàng trai đẹp trai điều kiện tương đương."
Lý Kim Hoa vừa nghe lời này bèn biết rõ ý bà Vu là xem thường con trai ruột của mình, mặt bà ta khó coi nói: "Đừng nói hay ho vậy chứ, ai mà không biết ai chứ, con nhóc thôn quê từ nông thôn đến, nhận tổ tiên qua loa mà còn tưởng mình thật sự đã biến thành phượng hoàng đấy à. Hừ!" Bà ta hừ một tiếng thật mạnh rồi ôm cháu trai mình, phun một ngụm nước mới xuống đất rồi sau đó thở phì phì ra khỏi cửa.
Bà Vu tức đến mức đau cả ngực.
Cả đời này bà ấy chưa từng cáu kỉnh với ai, đến tuổi này vậy mà còn thể gặp phải loại nghiệp này.
Hứa Nam Nam nghe tiếng động thì đi ra ngoài xem, thấy bà Vu đang tức giận run rẩy cả người thì vội chạy đến: "Bà nội, bà sao vậy, bà khó chịu ở đâu vậy bà?"
Vừa nói, cô vừa xoa lưng giúp thuận khí cho bà Vu.
Bà Vu hít hổn hển vài hơi mới hòa hoãn lại: "Không sao đâu, chỉ bị Lý Kim Hoa chọc tức thôi." Bà ấy lười nói với cháu gái mình về chuyện này.
Thấy bà ấy không sao cả, Hứa Nam Nam vội vào nhà rót nước nóng đút cho bà ấy uống vài ngụm. "Bà ơi, bà đừng tức giận, lát nữa cháu gặp bà ta sẽ trút giận cho bà" Cô đã sớm biết Lý Kim Hoa phách lối thế nào, vừa rồi cô không nên đi vào nhà mà, cô vẫn thật là nghĩ về bà ta quá tốt, để bà Vu đột nhiên co giật thế này.
Hứa Nam Nam hỏi bà Vu, nhưng bà Vu không muốn nói. Cô lại không yên tâm để mình đi ngủ, thế là cô dứt khoát ngồi trong sân tán dóc với bà Vu, nói về sự sầm uất của Thượng Hải.
Bà Vu sinh lòng khao khát: "Lúc còn trẻ bà cũng muốn đến đó nhìn thử, đợi có thời gian thì đã không chịu nổi giày vò đi qua đi về nữa rồi."
Hứa Nam Nam cũng biết chuyện này không còn cách nào. Xe lửa đi mấy ngày, thân thể người già không chịu nổi sự giày vò này. Nếu đợi đến khi tương lai có máy bay thì… tuổi của hai cụ cũng không đợi được đến lúc đó.
"Bà nội, lần sau cháu mang mấy tấm ảnh về cho bà, xem ảnh cũng hệt thế, không ra ngoài cũng có thể biết được chuyện thế gian đấy ạ."
"Phí tiền đó làm gì, nghe kể là được rồi." Bà Vu cười cúi đầu thêu thùa.
Hứa Nam Nam ghi nhớ trong lòng.
Buổi trưa lúc sắp đến giờ ăn cơm thì Tiểu Mãn cũng đã về, phía sau còn là ông Vu đã đi ra ngoài khoe khoang một vòng về, mặt mày ông cụ hồng hào, hiển nhiên được người ta tâng bốc không ít.
"Ai cũng nói cháu gái tôi ngoan hơn cháu gái bọn họ, đã lớn tuổi thế rồi mà còn chưa từng mua đồ cho bọn họ. Trông coi mắt kính của tôi, không phải ai cũng mua được đâu đấy."
Bà Vu trách: "Sau này đừng có ra ngoài thu hút sự chú ý nữa. Hôm nay Lý Kim Hoa bị ông thu hút tới nhà đấy."
"Em mới về nên chưa nghe phải không, trưa hôm qua ở nhà ăn, Tương Lệ Lệ đánh Ngô Tinh đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận