Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 399

"Nếu như vậy thì những công nhân hầm mỏ đến từ nông thôn phải chịu áp lực khá lớn. Quyên góp một lần lương thực chắc chắn không thể giải quyết được vấn đề, trái lại còn sẽ cung không đủ cầu. Đến lúc đó những công nhân được phân phát sẽ rất cảm kích, nhưng những người không được nhận thì sao? Lần quyên góp lương thực này không chắc là chuyện tốt đâu." Cô cảm thấy những lãnh đạo của ủy ban mỏ hẳn đã nhìn ra được chuyện này, chỉ là bởi vì nguyên nhân nào đó mà không nói gì.
Dẫu sao ủy ban mỏ và công đoàn cũng có một vài xung đột. Mặc dù chị Lưu ở công đoàn là một người hiểu chuyện, nhưng bọn họ không chịu được cái kiểu mà công nhân cứ luôn tin tưởng bên công đoàn. Nhìn xem, hai lần Ngô Kiếm có thể kích động công nhân đã nói lên được sự tín nhiệm của công nhân đối với công đoàn. Ngô Kiếm ầm ĩ ra chuyện này có lẽ còn là thuận theo ý của ủy ban mỏ. Cô cảm thấy người như quản lý mỏ Cao và quản lý mỏ Lý hẳn sẽ không phải là không nhìn thấy được những mặt trái ẩn giấu sau những vấn đề đó. Bọn họ không nói ra, chỉ có thể nói là bọn họ không muốn nói ra. Dù sao với họ mà nói thì hậu quả xấu nhất chính là lấy những lương thực được phát ra về lại, trả cho những người quyên góp lương thực.
Cứ như thế, uy tín của công đoàn sẽ bị giảm mạnh.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cô, nói bừa ra bên ngoài cũng không tốt. Nếu không thì chính là chia rẽ mối quan hệ của ủy ban mỏ với công đoàn.
Hiệu suất làm việc của Ngô Kiếm cũng rất cao. Buổi trưa Hứa Nam Nam vừa nói như thế, buổi chiều lúc tan tầm đã thấy bảng thông báo dán thông báo rằng đã có thể bắt đầu xin những phiếu lương thực được quyên góp rồi. Các công nhân gia đình gặp khó khăn đều có thể xin, chỉ cần qua được vòng xét duyệt tính chân thực về việc khó khăn của công đoàn thì có thể nhận được trợ cấp tương ứng.
Lúc này hầm mỏ như đàn ong vỡ tổ, có những công nhân thậm chí còn không đến nhà ăn ăn cơm mà đã chạy về phía công đoàn.
Thậm chí Lý Tĩnh cũng dao động, muốn đến công đoàn để xin lương thực.
Nhà cô ta lấy ra mười lăm cân lương thực đấy. Bây giờ nhà đã khó khăn đến mức sức không có gì ăn luôn rồi.
Hứa Hồng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lý Tĩnh chuẩn bị đi đòi lương thực thì nhíu mày, nói: "Mất mặt quá đi." Nếu như là lúc trước, chị ta sẽ không quan tâm việc đó có mất mặt hay không, nhưng bây giờ Lâm Thanh Tùng có thể sẽ đến mỏ, chị ta không muốn Lâm Thanh Tùng biết được nhà chị ta bủn xỉn thế này.
Nhớ đến những món thịt ăn ngày hôm đó là chị ta nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Người ta sống sung sướng biết bao. Nếu chị ta cũng có thể có một cuộc sống như vậy thì hay biết mấy.
Lý Tĩnh vừa nghe được lời này cũng suy nghĩ một chút. Cô ta cũng ngại mất mặt.
"À đúng rồi, chuyện về người yêu của cháu, rốt cuộc thì như thế nào rồi, khi nào thì có thể đến nhà?"
Sau khi xảy ra chuyện của Hứa Mai Tử, Lý Tĩnh càng cảm thấy bất an. Chuyện của Hứa Hồng phải mau chóng ổn định thì cô ta mới sớm được tiếp xúc với bên phía ủy ban huyện kia được. Cô ta không muốn kéo dài thời gian, sợ sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất.
Hứa Hồng thử bộ quần áo mới mình vừa mua: "Gấp cái gì chứ, nóng vội không ăn được đồ ăn ngon. Lại nói, anh ta cũng không phải là người tốt nhất…"
Vừa nghe Hứa Hồng nói lời này, Lý Tĩnh vội vàng nói: "Cháu có ý gì hả, chuyện này không thành được sao?"
"Cái gì mà không thành được chứ, là do cháu không muốn thôi." Hứa Hồng nói với giọng không vui: "Nếu như cháu đồng ý, thì đó không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?"
Lý Tĩnh hơi không tin, nhíu mày: "Rốt cuộc thì cháu muốn làm gì vậy, cái gì mà không thành, khu tập thể của ủy ban huyện tốt thế, cháu không muốn đến à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận