Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 577

Hứa Nam Nam hưng phấn nói việc này cho Lâm Thanh Bách. Cô cảm thấy việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mình, đồng thời cô cũng rất ngạc nhiên và vui mừng. Nếu là tiết mục biểu diễn một mình cô, thật ra thì sẽ chẳng có cảm xúc gì, nhưng bây giờ quan trọng là còn có những người khác nữa, lần này được tham dự khiến các đồng chí trong dàn hợp xướng đều rất mừng.
Lâm Thanh Bách cười: "Cho dù em không nói, anh cũng phải đi. Lần này anh với chủ tịch huyện Tôn đều sẽ đi. Vốn dĩ còn đang cảm thấy không thú vị, lần này thì được dịp, có thể được nhìn thấy phong thái biểu diễn của cô gái nhỏ nhà chúng ta."
Hứa Nam Nam cười đắc ý: "Chắc chắn sẽ khiến anh vô cùng kinh ngạc."
Lâm Thanh Bách để cô đắc ý: "Chỉ là lần này không thể đi cùng em được, anh và chủ tịch huyện Tôn sẽ qua đó trước."
Nghe anh sắp xếp như vậy, trong lòng Hứa Nam Nam lại vui vẻ. Đúng lúc quá, cô cũng định đến trước một ngày. Cô phải đi tìm Ngụy Tiểu Đông lấy đồ rồi. Thiếu tiền, phải nhanh chóng kiếm tiền, sau đó đi mua tư liệu nữa.
Ngày lên tỉnh lỵ được định vào cuối tháng mười hai, cũng là một ngày trước tết. Địa điểm là hội trường lớn của tỉnh. Nghe nói chỗ đó trước đây là nhà hát, sau đó xây dựng lại thành hội trường lớn. Thông thường trong tỉnh có hoạt động gì sẽ tiến hành ở đó.
Ngoại trừ Hứa Nam Nam là người ở bộ phận vật tư của bọn họ, những công nhân khác ở hầm mỏ rất hiếm khi được lên tỉnh, lần này đến tham gia biểu diễn, ai nấy cũng vui mừng khôn xiết.
Hứa Nam Nam không đi cùng mọi người, cô lên tỉnh sớm hơn một ngày, tìm một nhà khách.
Ăn cơm trưa xong rồi đi tìm Ngụy Tiểu Đông.
Không biết có phải vì khoảng thời gian này không đến đây, Hứa Nam Nam phát hiện con đường trên tỉnh có nhiều người mặc quân trang hơn. Nhìn những người này đi đi lại lại, trong lòng Hứa Nam Nam luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Bởi vì có thêm những người này, lần này Hứa Nam Nam đến nhà Ngụy Tiểu Đông cẩn thận hơn nhiều, trên đường đi tốn không ít thời gian.
Còn chưa đến nhà Ngụy Tiểu Đông, đã nghe thấy tiếng khóc như sấm.
Hứa Nam Nam vừa nhìn, đúng là phát ra từ nhà Ngụy Tiểu Đông, ngoài cửa có rất nhiều hàng xóm vây lại. Bọn họ ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ, không ai dám bước vào.
Hứa Nam Nam bước qua đám đông đi vào phòng xem, chỉ nhìn thấy một bà lão đang nằm ra đất khóc lóc, trên đầu còn có vết máu. Cũng không thấy bóng dáng Ngụy Tiểu Đông đâu.
"Xảy ra chuyện gì thế này?" Hứa Nam Nam kinh hãi nói.
"Tạo nghiệp mà. Nghe bảo là tố cáo Tiểu Đông vì cất giấu đồ đạc của tư bản, đưa Tiểu Đông đi rồi. Bà cậu ta sốt ruột nên ngã ra. Không ai dám quản chuyện này."
Lòng Hứa Nam Nam nảy lên một cái thật mạnh, không lẽ Ngụy Tiểu Đông mua đồ giúp cô, kết quả bị người ta bắt rồi sao?
Tuy rằng tiền trao cháo múc, thế nhưng trong lòng Hứa Nam Nam vẫn có chút áy náy. Nhất là khi nhìn thấy bà Ngụy Tiểu Đông nằm khóc một mình trên đất, cảm giác đó trong lòng càng mạnh mẽ, cũng không quan tâm điều gì nữa, chạy vào trong phòng đỡ bà Ngụy ngồi dậy.
"Bà, cháu đưa bà đến bệnh viện khám bệnh."
Cũng không thể để người già mất máu đến chết được.
Bà Ngụy khóc nói: "Tiểu Đông, Tiểu Đông nhà tôi sao rồi?"
"Tiểu Đông không sao, bà đến bệnh viện khám trước, lát nữa Tiểu Đông sẽ trở về." Hứa Nam Nam vừa nhanh chóng khuyên nhủ. Vừa dùng tay đỡ bà Ngụy.
Lúc này bà Ngụy mới đứng dậy, thị lực của bà ấy không tốt, nên không nhìn rõ Hứa Nam Nam trông thế nào, chỉ biết đó là một người lạ.
Đến bệnh viện, bác sĩ giúp băng bó vết thương ở trên đầu, còn phải sắp xếp nằm viện. Cơ thể bà ấy vốn đã không được tốt lắm, cộng thêm mất nhiều máu thế này, cơ thể rất yếu ớt, phải nằm viện để quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận